Lâm Lập nâng mắt lên nhìn Mộ Vãn Vãn, hắn không nói gì cả.
Chỉ lẳng lặng ngồi xuống sô pha tráng ấm trà sau đó chuẩn bị pha trà.
Mộ Vãn Vãn thấy Lâm Lập không nói thì cô ta cũng chỉ cười.
Lúc này bụng Mộ Vãn Vãn đã to hơn một chút, mọi người có thể nhận ra cô ta đang mang thai.
“Là bạn bè tôi cũng nhắc nhở anh một câu, Phó Vân Tiêu không hề đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.
Mặc dù bây giờ nhìn thì có vẻ hắn rất khiêm tốt, không đủ nhẫn tâm và mạnh tay, không có lực sát thương.
Nhưng mà… trên thực tế hắn như một người thợ săn, có thể dựa vào sức bộc phát mà giết trên con hổ đấy!”
“Trời không còn sớm nữa, cô Mộ mau về đi.”
“Hợp tác của chúng ta dừng lại tại đây, về sau không cần liên lạc nữa.”
Lâm Lập nói vô cùng dứt khoát, không chút lưu luyến.
Mộ Vãn Vãn khó tin nhìn Lâm Lập, mãi đến khi thấy được vẻ mặt dứt khoát của Lâm Lập thì cô ta mới ngượng ngập thu lại tất cả cảm xúc trên gương mặt sau đó chậm rãi rời khỏi.
Thế nhưng trong lòng lại vô cùng bực bội!
Rốt cuộc Bạch Tô có gì tốt?”
Phó Vân Tiêu mê muội đồ tiện nhân đấy, mà bây giờ Lâm Lập cũng bảo vệ Bạch Tô như vậy!
Trong mỗi lần lên kế hoạch, có vô số cơ hội có thể khiến Bạch Tô chết đi thế nhưng Lâm Lập luôn âm thầm bảo vệ Bạch Tô!
Sau khi Mộ Vãn Vãn trở về cô ta lại bắt đầu sắp xếp, kêu người đóng giả Bạch Tiên Dũng kia có thể rời đi kẻo tránh đêm dài lắm mộng, mọi chuyện trở nên phức tạp!
Dù sao sự xuất hiện của Bạch Tiên Dũng cũng giống như một màn dạo đầu, dẫn dắt tất cả những chuyện khi xưa ra, thu hút sự chú ý của mọi người sau đó… biến mất.
Nghĩ tới đây, Mộ Vãn Vãn không khỏi hít thở một hơi thật sâu! Đây chính là điểm mạnh của Lâm Lập.
Lúc này… trong nhà của nhà họ Phó là một đêm không ngủ.
Tất cả mọi người đều tập trung đông đủ ở nhà họ Phó để bàn bạc cách đối phó.
Bởi vì ngày mai đã là hôn lễ của Bạch Tô và Phó Vân Tiêu rồi.
Phó Vân Tỷ sốt ruột đi vòng vòng trong nhà, ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, sau đó lại nhìn xuống đồng hồ đeo tay rồi lại nhìn màn hình điện thoại.
Quản gia thấy Phó Vân Tỷ như vậy thì cũng sốt ruột theo, ông ấy nói với Phó Vân Tỷ: “Cậu ba, cậu đừng giỡn nữa, mau mau suy nghĩ đi.
Từ nhỏ cậu đã rất thông minh rồi mà.”
“Tôi đâu có giỡn, đang lo lắng chết đi được đây này!”
Phó Vân Tỷ lại ngước mắt lên nhìn đồng hồ treo tường, sau đó cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay rồi lại nhìn màn hình điện thoại.
Lúc này anh ta mới nói với quản gia: “Tôi đã đối chiếu thời gian ở ba chiếc đồng hồ rồi, chẳng có cái nào sai cả.
Vậy ông nói xem đã đến giờ này rồi mà anh hai vẫn chưa xuất hiện là sao? Ông nói xem có phải anh ấy bị tin này đả kích rồi không?”
Quản gia chỉ thở dài một tiếng, không thể nói được gì.
Ông Phó nhìn mọi người sau đó xoay người chống gậy đi lên lầu.
Ông nhốt mình trong phòng ngủ, châm một điếu thuốc sau đó chậm rãi hút một hơi.
Sau khi điếu thuốc cháy hết, ông Phó lại lấy ra một điếu thuốc khác, một điếu rồi lại một điếu…
Trước kia ông Phó không đụng tới thuốc lá.
Nhưng lần này ông không còn cách nào khác!
Ông cần phải trấn tĩnh lại.
Khủng hoảng của lần này không giống như bình thường.
Trước kia là cạnh tranh làm ăn, cho dù có chém giết quyết liệt thế nào cũng phải tuân theo quy luật của đồng tiền, phải xem ai hơn ai về kinh tế.
Nhưng mà lần này nó nhắm thẳng vào nhà họ Phó.
Trước kia Phó Vân Tiêu yêu Bạch Tô cuồng nhiệt, yêu đến ai ai cũng biết, yêu đến không màng nguy hiểm.
Vừa tăng độ hot lại vừa đẩy tình cảm của hai người họ ra trước nơi đầu sóng ngọn gió của ngành giải trí.
Lần này sóng gió lại đến ngay trong gia đình, tất cả các thử thách về tình thân đề là thử thách chí mạng.
Những người đó giống như còn hiểu gia đình nhà họ Phó hơn cả người nhà họ Phó.
Những người đó cắn chặt không buông muốn đối phó với người nhà họ Phó.
Suy nghĩ của ông rất rỉ mỉ nhưng cũng rất nhanh và chuẩn xác.
Vì thế lần này người mà kẻ địch muốn hủy hoại chính là Phó Vân Tiêu.
Đây đúng là một câu chuyện cười, đôi tình nhân cuối cùng lại là anh em.
Ông Phó chậm