Bạch Tô chạy như bay, cô cũng không biết tại sao mình lại chạy nhanh tới vậy.
Nỗi đau đớn trong lòng giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô và Phó Vân Tiêu thật sự là anh em, vì thế sự đấu tranh cuối cùng của bọn họ đã trở thành một câu chuyện cười!
Cô không dám quay đầu lại, thậm chí không biết bây giờ nên làm thế nào.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Bạch Tô vừa muốn gọi taxi thì đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau cổ truyền đến một trận đau đớn.
Những chuyện còn lại cô hoàn toàn không biết gì nữa.
Sau khi Bạch Tô tỉnh lại thì tay của cô đã bị trói chặt.
Cô thử cử động thế nhưng tay bị trói quá chặt, không thể cựa quậy nổi.
Mặc dù cô không bị bịt mắt thế nhưng bây giờ cô đang bị nhốt trong một nhà kho xung quanh tối đen như mực, ngoài chút cỏ khô cô chạm vào được thì không thấy gì khác.
“Có ai không!”
Bạch Tô lớn tiếng hét lên.
Giọng nói vang vọng trong không gian trống trải nghe thật đáng sợ.
Chỉ có giọng nói của cô vang vọng lại.
“Có ai không! Có ai không! Có ai không!”
Bạch Tô lại hét thêm ba bốn lần nữa, cô điên cuồng gào lên.
Đột nhiên có tiếng bước châm đang chầm chậm bước tới.
Bạch Tô vô thức đề cao cảnh giác, cơ thể cứng đờ nghe tiếng động bên ngoài.
Đúng lúc này cửa nhà kho bị mở ra.
Ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến Bạch Tô cảm thấy chói mắt.
Cô nhắm chặt mắt lại, khi đã thích ứng được với ánh sáng rồi cô mới từ từ mở mắt ra.
Cô chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đứng trước cửa, thân hình thẳng đứng, có khí chất của một trí thức.
Nhưng mà hắn đeo khẩu trang và kính râm, che kín mặt lại.
“Anh là ai? Thả tôi ra, tại sao lại bắt tôi?”
Bạch Tô hoảng sợ nhìn người trước mặt.
Cô sợ hãi lùi về phía sau.
Đối phương chậm rãi tới gần Bạch Tô, chăm chú nhìn Bạch Tô.
Mặc dù cách một cái kính râm thế nhưng dường như Bạch Tô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đáng sợ đó đang quét qua người cô.
Giống như bất cứ lúc nào đó phải kết thúc sinh mạng của cô vậy.
“Tôi là ai không quan trọng, tại sao lại bắt cô ư? Có lẽ cô phải tự mình biết mới đúng.”
Khóe miệng của đối phương hơi nhếch lên nở một nụ cười.
Thế nhưng nụ cười đó lại càng khiến dáng vẻ của người này đáng sợ hơn bao giờ hết.
Bạch Tô cảm thấy sống lưng lạnh toát sau đó lan ra toàn thân.
Lúc này người đàn ông cầm một con dao lên sau đó lại lấy ra một khẩu súng đặt ở trước mặt Bạch Tô.
Đột nhiên điện thoại của người đàn ông đó đổ chuông.
Lúc Bạch Tô nhìn thấy con dao và khẩu súng thì cả người cô trở nên căng cứng.
Rất sợ!
Nhưng mà khi bị cảm giác sợ hãi chi phối, cô chỉ có thể ép bản thân mình cảnh giác hơn.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của đối phương, nhìn thấy đối phương cầm điện thoại lên nhìn cái tên trên màn hình sau đó xoay người đi nhận điện thoại.
Bởi vì khi hắn đi nghe điện thoại không đóng cửa nhà kho thế nên sau khi đối phương ra ngoài cô cẩn thận đứng dậy sau đó nhanh chóng đi về phía cửa.
Người đàn ông đó không đi xa, hắn chỉ đứng nghe điện thoại ở ngay cạnh cửa vì thế Bạch Tô không có cơ hội chạy trốn.
Cô chỉ có thể đứng ở phía sau cánh cửa, cẩn thận theo dõi tình hình.
Ở đây có thể nghe thấy người đàn ông đó nói chuyện điện thoại, có thể nghe thấy đối phương cung kính nói với người trong điện thoại: “Tổng giám đốc Phó, đã bắt được người rồi.”
Tổng giám đốc Phó!
Cách xưng hô này… Bạch Tô nghe xong liền càm thấy dựng tóc gáy.
Tổng giám đốc Phó… tổng giám đốc Phó.
Ở thành phố A này có rất ít người mang họ Phó, có thể gọi là tổng giám đốc Phó nếu không phải Phó Vân Tiêu thì là Phó Lôi Minh.
Theo bản năng, Bạch Tô cảm thấy người được gọi là tổng giám đốc Phó này chính là Phó Lôi Minh!
Tại sao Phó Lôi Minh lại bắt cóc cô?
Bạch Tô nắm chặt tay, nghĩ rằng… Phó Lôi Minh muốn uy hiếp Phó Vân Tiêu