Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

260: Không Thể Lui


trước sau


Bạch Thiệu lẳng lặng đi theo bảo vệ tới chỗ của Phó Vân Tiêu.

Khi nhìn thấy Phó Vân Tiêu, vẻ mặt của anh ta vẫn rất ung dung.
“Xin chào.”
Bạch Thiệu lên tiếng chào Phó Vân Tiêu trước.
“Tại sao lại phải làm giả kết quả xét nghiệm của tôi và Bạch Tô?”
Phó Vân Tiêu lẳng lặng nhìn Bạch Thiệu, hỏi.
Bạch Thiệu khẽ cười: “Bởi vì hận, bởi vì ghét, còn có thể vì sao nữa?”
Anh ta hỏi vặn lại Phó Vân Tiêu.

Trong nháy mắt, Phó Vân Tiêu như muốn bùng nổ.
Phó Vân Tiêu khoát tay áo sau đó nói với Bạch Thiệu: “Anh cho rằng bây giờ tôi đang nói chuyện với anh sao? Còn không mau nói rõ tất cả mọi chuyện! Nói đi, Bạch Tô đi đâu rồi? Anh đã nói gì với Bạch Tô.”
Bạch Thiệu vẫn dửng dưng như cũ.
“Chẳng nói gì cả, chỉ đưa kết quả xét nghiệm cho Bạch Tô, khiến cô ấy quyết đoán rời đi.”
Khi Bạch Thiệu nói những lời này, giọng nói của anh ta vẫn vô cùng thản nhiên.
Phó Vân Tiêu cẩn thận quan sát Bạch Thiệu, hắn đã không còn kiên nhẫn nữa, thậm chí cũng không hề muốn lên tiếng hỏi bất cứ câu hỏi gì.
Bởi vì… tiếp theo những điều mà hắn muốn hỏi sẽ dẫn đến ngọn nguồn của mọi chuyện.


Tại sao Bạch Thiệu lại phải ngụy tạo chứng cứ, những câu hỏi này sẽ lại đề cập tới những ân oán của gia tộc.
Phó Vân Tiêu không hề có chút hứng thú nào với những ân oán của gia tộc.
Hắn chỉ hơi day day huyệt thái dương sau đó nói với nhân viên bảo vệ đứng bên cạnh: “Các anh tiếp tục hỏi đi, có manh mối gì thì nói cho tôi biết.

Bây giờ tôi phải đi tìm Bạch Tô trước đã.”
Nói xong câu đó Phó Vân Tiêu liền không nói gì nữa cả mà xoay người đi thẳng ra ngoài.
Hắn vừa mới ra ngoài liền gọi điện ngay cho cấp dưới hỏi xem đã tìm được manh mối gì của Bạch Tô chưa thế nhưng tất cả mọi người đều trả là chỉ thấy Bạch Tô lên một chiếc xe, còn lại thì không tra ra được gì cả.
Thậm chí chiếc xe đó khi đi đến một đoạn đường vắng thì biến mất!
Sau khi đối phương nói xong liền thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu hơi trầm mặc một lát sau đó lập tức nói: “Tìm, tiếp tục tìm cho tôi!”
Bạch Tô có thể ở đâu được chứ?
Ngay sau đó Phó Vân Tiêu liền gọi điện cho mấy người anh em của hắn.

Tại nhà kho ở ngoại ô.
Bạch Tô nhìn trân trân kẻ bắt cóc đang đi tới gần mình, cô đã không còn gì để nói nữa rồi, cổ họng của cô như nghẹn ứ lại.

Qua mỗi lần phán đoán, mỗi lần gặng hỏi rốt cuộc người phái kẻ bắt cóc tới bắt cóc cô có phải là Phó Vân Tiêu không thế nhưng kết quả mà cô nhận được càng lúc càng liên quan mật thiết tới Phó Vân Tiêu.
Càng như thế Bạch Tô lại càng cảm thấy tuyệt vọng.
Cô lẳng lặng nhìn kẻ bắt cóc, trong lòng vô cùng đau khổ.
“Anh thả tôi ra, tôi phải đi tìm Phó Vân hỏi cho rõ ràng!”
“Cô đang nói giỡn đấy à?”
Kẻ bắt cóc bật cười nhìn Bạch Tô, hắn khó tin hỏi một câu: “Tôi đã nói với cô là tổng giám đốc Phó kêu tôi làm là để khi cô chết đi sẽ được làm một con ma thông minh.

Bây giờ cô lại có voi đòi tiên, muốn đi tìm tổng giám đốc Phó chất vấn.”
“Được thôi, cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng tôi là được, tôi sẽ giải đáp cho cô.

Thế nhưng sau khi cô biết được sự thật thì chỉ càng thất vọng hơn thôi!”
Kẻ bắt cóc nhìn Bạch Tô qua lớp kính râm.
Bạch Tô sợ hãi nhỉn kẻ bắt cóc, thế nhưng bây giờ… đã kéo dài thời gian, đã đàm phán, cũng đã tỏ ra yếu đuối, Bạch Tô đã nghĩ tới tất cả những cách có thể thực hiện được rồi.
Bây giờ đã không còn cách nào nữa, ngoài một con đường chết.
Khi nghĩ tới những từ này, Bạch Tô cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của kẻ bắt cóc lại vang lên một lần nữa.

Bạch Tô nhìn thấy kẻ bắt cóc nghe điện thoại, sau đó không biết đầu dây bên kia ra thêm chỉ thị gì mà đột nhiên sắc mặt của kẻ bắt cóc thay đổi

hẳn.

Sau đó hắn lập tức nói với đầu dây bên kia: “Vâng!”
Nói xong câu đó hắn liền cúp điện thoại sau đó đi thẳng tới chỗ Bạch Tô.
Bạch Tô thấy đối phương như vậy thì cô vô cùng sợ hãi, cô vội vàng muốn lùi lại thế nhưng đã bi đối phương túm lấy cánh tay rồi kéo về phía hắn.
Tiếp theo hắn liền cầm thứ gì đó muốn nhét vào miệng Bạch Tô.
Bạch Tô ra sức chống cự, đối phương lại bịt mắt cô lại.
Sau đó Bạch Tô cảm thấy mình bị trói thêm vài lớp dây nữa, không thể nhúc nhích nổi.

Cách trói của kẻ bắt cóc này rất đặc biệt, Bạch Tô càng dãy thì thì sợi dây thừng như càng thắt chặt lại.
Sau đó Bạch Tô cảm thấy cả người nhưu bị nhấc bổng lên rồi bị đưa ra ngoài nhà kho.
Bạch Tô bị ném vào trong một chiếc xe, cô cũng không biết rốt cuộc cô bị đưa đi bao xa.
Chỉ cảm thấy con đường rất xóc, mà kẻ bắt cóc kia có vẻ khá bận rộn, điện thoại của hắn không ngừng reo lên.
Hắn nói với đầu dây bên kia: “Tôi biết rồi, biết rồi.

Anh nói tôi giết người xong anh sẽ để tôi ra nước ngoài, thế nhưng nếu như tôi không giết người, không muốn ra nước ngoài thì sao?!”
“Tôi không giết!”
Hắn rống lên.
Mỗi lần có điện thoại gọi tới là Bạch Tô lại cảm thấy run rẩy.

Sau khi nghe thấy ba tiếng “Tôi không giết” thì Bạch Tô mới nhẹ nhõm hơn được một chút.
Đến khi xe dừng lại.
Bạch Tô được thả xuống.
Ngay sau đó tên bắt cóc đi tới tháo bị mắt của Bạch Tô xuống, để Bạch Tô nhìn được mọi thứ trước mặt.
Trước mặt Bạch Tô lúc này là biển lớn mênh mông.

Bạch Tô kinh ngạc nhìn đối phương, đối phương thở dài một tiếng: “Tổng giám đốc Phó đã đưa ra chỉ thị cuối cùng, kêu tôi giết cô, thế nhưng bây giờ tôi không biết là có nên hay không…”
“Ưm ư ưm ưm.”
Bạch Tô ra sức muốn hét lên, nói với hắn đừng giết cô.
Thế nhưng những lời này lại biến thành một loạt âm thanh vô nghĩa.
Đúng lúc này cô đột nhiên nghe thấy tiếng ô tô tăng tốc đi về phía này.

Người đàn ông chưa có phản ứng thì chiếc xe đó đã lao về phía Bạch Tô.
Chiếc xe đó từng là của Phó Vân Tiêu.
Nhưng mà Bạch Tô không hề quen người đàn ông ngồi ở trên xe.
Hắn lái xe sau đó lao thẳng về phía Bạch Tô, kẻ bắt cóc thấy thế thì sợ hãi không màng đến Bạch Tô nữa mà bỏ chạy.
Nhưng mà hắn càng chạy, đối phương càng đuổi theo.

Khi đuổi được tới chỗ kẻ bắt cóc chiếc xe cũng không dừng lại mà tiếp tục nghiến qua người hắn ta.
Sau khi Bạch Tô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cô kinh hãi tới mức muốn ói.
Lúc này chiếc xe kia vẫn không dừng lại, bắt đầu lao về phía Bạch Tô.
Bạch Tô thấy chiếc xe càng lúc càng tới gần mình thì cô điên cuồng lùi lại phía sau.
Nhưng mà cơ thể cô không thể lùi lại được, nước thì sâu mà cô thì bị trói, tỷ lệ còn sống sẽ rất thấp.
Thế nhưng… nếu chết như thế này thì tỷ lệ còn sống chỉ là con số 0..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện