Bạch Tô nghiến răng, cô quay đầu nhìn dòng nước chảy xiết.
Cuối cùng cô chẳng còn cách nào khác nữa rồi.
Một chút cơ hội sống sót vẫn còn hơn là không có gì.
Liều mạng vậy!
Bạch Tô nhắm chặt mắt sau đó ngả người ra phía sau rồi chìm trong biển nước.
…
Nhà của Lâm Lập, Lâm Lập đang chơi cờ vây.
Lúc này thư ký đi tới trước mặt Lâm Lập, nói với hắn: “Anh Lâm, người chúng ta phái đi giám sát cô Mộ Vãn Vãn đã quay về báo cáo rồi.
Hình như cô Mộ đã tự tiện bắt cóc ai đó.”
“Ai?”
Lâm Lập cau mày hỏi.
Thư ký có chút lo lắng, mím môi nói: “Hay là anh mau gọi cô Mộ Vãn Vãn tới hỏi đi, để tôi nói ra cũng không được hay cho lắm.”
Thư ký ở bên Lâm Lập cũng đã 10 năm nay rồi, bình thường Lâm Lập sẽ không để những người không thân thuộc ở bên cạnh mình, đặc biệt lại là một thân phận vô cùng mật thiết thế này.
Vì thế tất cả những người này từ khi còn rất nhỏ đã được giữ lại ở bên Lâm Lập, từ nhỏ đã bắt đầu được bồi dưỡng, mỗi người đều có một thân phận riêng, bọn họ được dựa theo một hình thức bồi dưỡng nhất định để trở thành người mà hắn muốn.
Đương nhiên nếu như những người này nói dối thì Lâm Lập chỉ liếc mắt một cái thôi cũng nhận ra.
Thấy động tác mím môi của đối phương, Lâm Lập tức giận hất đổ cờ vây xuống đất, nói: “Nếu như cô muốn giấu giấu giếm giếm nói dối trước mặt tôi vậy thì hôm nay hãy cút đi, không cần ở lại bên cạnh tôi nữa!”
Câu nói này khiến đối phương vô cùng sốt ruột.
Cô ta run run nhìn Lâm Lập.
“Là bắt cóc… bắt cóc cô Bạch!”
“Tìm xem bây giờ Bạch Tô đang ở đâu!”
Đây là lần đầu tiên Lâm Lập không truy cứu thủ phạm trước mà lại hét lên với thư ký.
Câu nói đó khiến cho thư ký cảm thấy sợ hãi, cô ta cũng không dám nói nhiều chỉ có thể đồng ý ngay lập tức.
Nhưng mà rất nhanh sau đó cô ta đã quay trở lại báo cáo: “Tin xấu, dường như bên chỗ cô Mộ Vãn Vãn đã xảy ra chút sự cô.
Có thể chỉ mình cô Mộ Vãn Vãn mới biết cô Bạch Tô đang ở đâu, bởi vì bọn họ đi vào đoạn đường không có camera giám sát, chúng tôi chỉ có thể đi dọc theo con đường đó thì tìm thấy một nhà kho cũ thế nhưng bây giờ… trong nhà kho đó trống trơn không có một ai.
Cũng không biết những người đó đã đi đâu mất rồi.”
Thư ký nói như sắp khóc.
Từ trước tới nay chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Lập tức giận như thế này, thậm chí trông hắn giống như muốn thiêu rụi cả thành phố!
“Lập tức bắt Mộ Vãn Vãn tới đây cho tôi!”
Lâm Lập tức giận nói.
Thư ký run run sợ hãi, lúc này cô ta chẳng còn tâm trí nào mà suy nghĩ nữa, cô ta trực tiếp chỉ thị xuống dưới đi bắt Mộ Vãn Vãn tới.
…
Bạch Tô chỉ cảm thấy cả người mình bị nước biển lạnh băng nhấn chìm.
Cô nhắm mắt cảm nhận cơ thể mình càng lúc càng chìm sâu xuống, thậm chí việc hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
Cô không ngừng dùng tay giãy dụa muốn thoát khỏi dây trói thế nhưng không thể thoát được.
Cơ thể cô không ngừng chìm sâu xuống dưới, không ngừng trôi theo dòng nước, thậm chí cô không còn tinh thần để chống chọi nữa.
Bạch Tô vô thức nhắm mắt lại, bắt đầu không giãy dụa nữa.
Trong đầu Bạch Tô vẫn không ngừng vang lên giọng nói nói với chính mình: Bạch Tô, mày không được chết.
Chuyện này vẫn còn rất nhiều thứ mày vẫn còn chưa làm rõ! Sao mày có thể chết được chứ!
Cô vẫn còn chưa biết rốt cuộc có phải Phó Vân Tiêu có phải là người hại cô hay không, cô vẫn chưa rõ… mình nên làm thế nào?
Cô rất đau khổ.
Nhưng mà việc hô hấp lại càng lúc càng trở nên khó khăn.
Sau đó Bạch Tô dần dần mất đi ý thức, thế nhưng cô vẫn cảm thấy bên cạnh có một giọng nói không ngừng gọi tên Bạch Tô.
Chuyện gì đã xảy ra?
Bạch Tô muốn mở mắt ra thế nhưng mi mắt lại nặng trĩu, cô không thể mở mắt ra nổi.
“Anh Lâm, vẫn còn cứu được.” Sau khi Bạch Tô được vớt