Lâm Đạt nhanh chóng dẫn Mộ Tình tới nơi Phó Vân Tiêu dặn trước, khi đến nơi thì Lâm Đạt không cho Mộ Tình xuống nghe ngay mà để Mộ Tình ngồi trên xe quan sát khung cảnh bên dưới.
Khi đó Mộ Tình chỉ tìm bừa một tấm hình của cô gái nọ trên mạng, cô ta không nhìn kỹ nhưng vẫn nhận ra mặt mũi.
Thế nhưng bây giờ để cô ta ở đây nhìn tấm ảnh đã biến thành màu trắng đen và tất cả các cảnh sát đang giải quyết với người nhà thì chợt ngây ngẩn cả người.
Cô ta cứ nấn ná trên xe mãi không dám xuống xe, cứ bám vào kính cửa sổ nhìn ra ngoài.
Rất lâu sau đó Lâm Đạt lại nói chuyện với Mộ Tình: "Ban đầu người nhà của cô gái mất sớm ấy chỉ có cảm xúc đau thương nhưng cô nhìn lại xem, bây giờ họ chẳng những phải đau thương mà còn phải thù hận, dù có giải quyết hết chuyện này thì trong lòng họ sẽ mãi mãi có một vết hằn in sâu.
Đến tận lúc này chị gái cô vẫn không hề có ý định bảo vệ cô, cô nhất quyết không chịu nói rõ ràng sự thật ra ư?".
||||| Truyện đề cử: Tôi Thực Sự Không Muốn |||||
Mộ Tình nhìn Lâm Đạt với vẻ mặt không cam tâm, bấy giờ cô ta vẫn chưa muốn đầu hàng.
Khó lắm mới bám được vào cái cây to Mộ Vãn Vãn nên cô ta không muốn từ bỏ nó nhanh như thế.
Cô ta cau mày nhìn lướt qua Lâm Đạt, nói: "Tôi không biết mình đã làm gì sai, tôi là tôi không đưa tin điều tra trực tiếp từ hiện trường và có thể Bạch Tô cũng chẳng giành bạn trai của cô gái đó nhưng làm sao cô dám chắc chắn rằng cô ta không giành đàn ông của người khác? Cô ta đã tranh giành Phó Vân Tiêu với chị họ Mộ Vãn Vãn của tôi đấy thôi?"
"Nếu đã dám làm thì phải có gan bị người ta vạch trần bộ mặt thật chứ!" Mộ Tình vẫn không hề biết mình đã làm sai, cô ta vẫn hùng hồn như thể những lý lẽ đó mới là chân lý.
Sau khi nói xong thì cô ta đã chính thức chọc điên Lâm Đạt.
Lâm Đạt tức giận nhìn Lâm Đạt, bực bội nắm lấy cánh tay Mộ Tình và mở cửa ép cô ta phải bước xuống.
Sau khi xuống xe, cô ấy đưa Mộ Tình đến chỗ Phó Vân Tiêu.
Mộ Tình ngồi trên xe vẫn tỏ thái độ cây ngay không sợ chết đứng, chẳng thấy hoảng hốt gì nhưng khoảnh khắc cô ta bị ép xuống xe thì lại cảm thấy hai chân mình như đang nhũn ra, ánh mắt đáng sợ của Phó Vân Tiêu khiến cô ta chợt mất đi tư duy mạch lạc ban đầu.
Đi vài bước vẫn có cảm giác hai chân mềm nhũn, nhanh chóng quỳ xuống!
Bạch Tô tỉnh lại thì lập tức nhìn quanh theo bản năng, cô phát hiện ra khung cảnh xung quanh là một nơi xa lạ nên chợt sững người.
Sau đó Erica đi về phía Bạch Tô và thờ phào nhẹ nhõm nói với Bạch Tô: "Mẹ, cuối cùng mẹ cũng chịu tỉnh rồi."
"Tại sao mẹ lại ở đây thế?" Bạch Tô cảm thấy mình vừa mơ một giấc mơ thật dài, dài đến nỗi cô không còn nhớ rõ mình đã trải qua những gì trong giấc mơ đó, cũng chẳng biết giữa việc mình dập đầu và cái chết của mẹ thì đâu mới là thật và đâu là mơ, thậm chí khi mọi thứ sụp đổ và Phó Vân Tiêu xuất hiện cô cũng không biết đó là thật hay đang mơ.
Bạch Tô thấy Erica thì thằng bé đã rót cho cô một ly nước rồi mới nói với cô: "Mẹ được chú Phó Vân Tiêu cứu đúng lúc nên mời được đưa về đây."
Thế là đó không phải là mơ...!Đó là Phó Vân Tiêu thật ư?
Bạch Tô không thể tin nhìn Erica.
Erica lên tiếng hỏi: "Mẹ có có đói bụng không, cha cố tình để lại một dì để chăm lo cho việc ăn uống của chúng ta, cô Lâm Đạt là người sắp xếp tất cả mọi thứ."
Bạch Tô nhìn về phía Erica và nghiêm túc suy nghĩ một lát mới ngồi dậy: "Mẹ nấu cơm cho con."
Cô phải thoát ra khỏi cảnh không biết là thật hay giả trong giấc mơ lúc nãy, cô phải tìm chút gì đó để làm.
Thế