Vừa mới nói xong thì Bạch Tô đã ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu: "Anh có cảm thấy cảnh tượng lúc nãy cực kì quen thuộc không?"
Phó Vân Tiêu cong môi cười thật tươi: "Tôi và em cực kì thân thiết nên tất nhiên những cảnh tượng này cũng rất quen thuộc."
Câu đó khiến Bạch Tô không biết nên đón lời Phó Vân Tiêu thế nào.
Bạch Tô thở dài một hơi rồi mới giải thích với Phó Vân Tiêu: "Tôi là An, không phải là Bạch Tô.
Tôi không phải là vợ anh Phó Vân Tiêu nên anh đừng xem tôi thành thế thân, tôi cũng căm ghét khi bản thân mình trở thành thế thân cho người khác."
Phó Vân Tiêu trịnh trọng nhìn Bạch Tô và nghiêm túc mở miệng giải thích: "Tôi chưa từng xem em thành thế thân của ai bao giờ bởi em chính là em.
Người tôi từng yêu thương là em và bây giờ tôi cũng yêu thương em.
Ngoài em ra thì chẳng có một người nào khác cả!"
Câu nói đó khiến Bạch Tô rung động, thậm chí cô còn cảm thấy hai mắt mình đang rưng rưng.
Bạch Tô ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu.
Cô thở dài, cảm thấy lòng mình có sự bình tĩnh rồi lại thoáng vẻ lo âu.
Bình tĩnh là vì khi đối mặt với Phó Vân Tiêu cô sẽ bình tĩnh lại theo bản năng.
Thế nhưng lo âu bởi vì cô chợt nhận ra mình không thể giải thích rõ mối quan hệ giữa mình và Phó Vân Tiêu, đoạn tình cảm bắt đầu theo cái cách vội vã và dồn dập thế này khiến cô cảm thấy khá lo âu.
Bạch Tô muốn lùi lại đằng sau một chút, nói với Phó Vân Tiêu: "Chắc anh vẫn chưa ăn cơm đâu ha, tôi vào trong bếp xem cơm nước làm xong hết chưa."
Đó chỉ là những lời lấy cớ mà thôi, tất nhiên Phó Vân Tiêu cũng nhận ra điều đó.
Nhưng anh không vạch trần ý đồ của Bạch Tô, anh chỉ nhìn Bạch Tô vội vã chạy vào trong bếp.
Cái gì cũng phải từ từ đừng nóng vội.
Phó Vân Tiêu ngồi bên ngoài bắt đầu xử lý công việc nhưng anh vừa ngồi xuống không bao lâu thì điện thoại di động lại reo lên, bây giờ anh mới nhận ra mình có một cuộc họp, bây giờ chỉ còn mười phút nữa là cuộc họp sẽ bắt đầu.
Bởi vì anh vừa mới ra khỏi công ty đã vội vàng chạy về nhà tìm Bạch Tô, anh chỉ muốn thấy cô một chút rồi đi lên nhưng không ngờ là sau khi nhìn thấy cô, ngôi nhà có cảm giác ấm áp của gia đình khiến anh không nỡ bỏ lại.
Khi nào thì Phó Vân Tiêu lại bỏ quên công việc vì một người nào đó?
Phó Vân Tiêu luôn tự nhận rằng mình luôn đặt công việc và lợi ích tiền tài lên vị trí hàng đầu.
Thế nhưng bây giờ anh lại bỏ quên, Phó Vân Tiêu bất giác cười cười.
Thế nhưng anh vẫn đứng dậy chậm rãi đi tới nhà bếp nói với Bạch Tô đang hỗ trợ bên trong: "Công ty có chút việc nên tôi phải về công ty một chuyện, em ở nhà ăn cơm đi không cần phải chờ tôi."
"Sắp có cơm ăn rồi mà." Bạch Tô sốt ruột quay đầu lại nói với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu lại nhìn Bạch Tô: "Một cuộc họp, còn mười phút nữa là cuộc họp bắt đầu rồi, tôi chuồn êm về đây gặp em một lát thôi và nhất định phải quay lại."
"Thế thì anh mau đi đi!" Bạch Tô vội vàng bảo Phó Vân Tiêu quay về đi họp.
Khi Phó Vân Tiêu đi rồi Bạch Tô mới chợt nhận ra rõ ràng đó chỉ là những lời hết sức bình thường thôi, cũng không quan tâm tới đó là đoạn đối thoại thế nào nhưng nói chuyện với Phó Vân Tiêu xong cô mới chợt nhận ra sao lúc nãy trông mình giống cô vợ nhỏ của anh thế?
Dì giúp việc bên cạnh cười trộm.
"Hai người kết hôn với nhau lâu vậy rồi vẫn mặn nồng như thế khiến người ta hâm mộ lắm đấy."
"Chúng tôi không phải là vợ..." Bạch Tô còn chưa nói xong chữ vợ chồng, thật ra cô muốn giải thích nhưng đã nhanh chóng dừng lại.
Giải thích cái gì cơ chứ?
Có giải thích thì cũng chỉ là càng bôi càng đen thôi.
Dì bên cạnh vẫn huyên thuyên nói: “Trước đây tôi cũng hay cũng tới nơi này quét dọn, nấu cơm nhưng chưa bao giờ thấy cậu Phó Vân Tiêu vui vẻ như vậy."
"Trước đó cậu Phó Vân Tiêu luôn ở đây một mình, trông có vẻ cô đơn lắm.
Tuy là cậu ấy luôn cho người ta cảm giác mình