Bạch Tô bị những lời này của Phó Cảnh Hoài làm cho mơ hồ hơn, cô chớp chớp mắt nhìn Phó Cảnh Hoài, trong đầu cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua.
Tuy nhiên cái gì cũng không nhớ ra được, mọi thứ trở nên rất mờ nhạt.
Giống như một giấc mơ vậy, vừa tỉnh lại thì vẫn rõ ràng nhưng khi muốn nhớ lại một cách chi tiết thì một chút cũng không nhớ ra được.
Bạch Tô không nhịn được cau mày.
Phó Cảnh Hoài nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Tô, khuôn mặt anh tuấn trở nên lạnh lùng, anh chăm chú nhìn Bạch Tô rất lâu, những lời đó vẫn không nói ra được.
Chỉ thở dài một tiếng: “Rời khỏi Phó Vân Tiêu.”
Bạch Tô còn tưởng Phó Cảnh Hoài sẽ nói gì nữa, kết quả vẫn chỉ là mấy câu này, khiến cô không nhịn được cười.
“Rời xa hay không là chuyện của tôi, tại sao đêm qua lại cứu tôi?”
Bạch Tô vẫn như cũ, không nóng không lạnh muốn hỏi rõ ràng.
“Ca phẫu thuật thử nghiệm lần đầu của mẹ em một tuần nữa sẽ được tiến hành.
Trước mắt, tình hình mẹ em đang có chuyển biến xấu.”
Một khi nhắc đến công việc, Phó Cảnh Hoài lại trở về với thái độ bình thường.
Bạch Tô nghe xong trên mặt thoáng chút buồn bã nhưng cô vẫn nhịn không biểu hiện ra, chỉ nói với Phó Cảnh Hoài một câu: “Hiện giờ tôi có thể ra ngoài không? Anh không còn chuyện gì nữa đúng không, tôi muốn đi thăm mẹ.”
Phó Cảnh Hoài gật đầu, nhường đường cho Bạch Tô, cô mở cửa vừa định chạy đi thì thấy Bạch Thiệu đang đứng trước cửa, Bạch Tô gật đầu rồi chạy một mạch ra ngoài.
Bạch Thiệu nhìn Bạch Tô đi xa rồi mới thở dài nhìn Phó Cảnh Hoài một cái nói thẳng: “Không có tiền đồ.”
Nói rồi, mặt anh mỉm cười rồi rời đi.
Bạch Tô đến phòng bệnh thăm mẹ, vẫn hôn mê như cũ không có chuyển biến gì, chỉ là dấu hiệu sinh tồn của mẹ đang dần yếu đi, Bạch Tô nhìn rất lâu, tâm trạng càng ngày càng tệ.
Khi cô nhận ra bản thân không thể tiếp tục được nữa liền quay người rời khỏi phòng, vốn dĩ muốn xuất viện luôn nhưng vừa đến cửa bệnh viện thì thấy một người đàn ông mặc đồ Tây đang đứng đợi cô.
Bạch Tô không chịu được ánh mắt nghi hoặc của người đàn ông này, anh ta là tài xế của Phó Vân Tiêu, Trương Quyền.
“Có chuyện gì?”
Bạch Tô nhanh chóng dẹp bỏ phiền muộn, bước đến trước mặt Trương Quyền hỏi.
Trương Quyền tiến đến nhìn Bạch Tô gật đầu coi như chào hỏi rồi nói: “Cô chủ, Tổng giám đốc Phó sáng nay nói không thấy xe đâu, khi tôi được cử đi tìm mới phát hiện xe bị đâm vào dải phân cách và đang ở vách núi Bán Nha, bảo vệ núi Bán Nha nói đêm qua đã thấy cô lái xe ra ngoài.”
Bạch Tô cau mày, chuyện này cô một chút ấn tượng cũng không có.
Trương Quyền tiếp tục: “Tổng giám đốc Phó lo cô xảy ra chuyện gì, sau khi điều tra thì biết được cô đang ở trong bệnh viện liền bảo tôi đến xem xem.”
Thế nên…tài xế nhanh chóng đến đây đợi cô là vì muốn xác nhận sự an toàn của cô.
Bạch Tô bất giác nở một nụ cười: “Anh quay về bảo Vân Tiêu tôi không sao, tôi không có chuyện gì hết.”
Lúc này phía Trương Quyền mới yên tâm, nói với Bạch Tô một câu: “Nếu tiện thì cô nên gọi giám đốc nói rõ ràng thì tốt hơn, giám đốc rất lo cho cô.”
“Được.”
Bạch Tô đồng ý, chỉ là cô vừa nói xong đột nhiên sau lưng truyền tới một giọng nói: “Lo lắng?”
Là Phó Cảnh Hoài.
“Lo sao không tự đến đây?”
“Trong khi không rời nổi giường của cô Mộ mà vẫn còn lo cho người khác cơ à? Giám đốc Phó thật có lòng.”
Phó Cảnh Hoài cười trào phúng, khiến Bạch Tô không biết phải nói gì, chỉ lườm Phó Cảnh Hoài một cái.
Sau đó nói với Trương Quyền: “Anh về trước đi, lát nữa tôi sẽ gọi Vân Tiêu.”
Trương Quyền nhìn Phó Cảnh Hoài một cách đầy hàm ý rồi rời đi.
Khi Trương Quyền vừa rời đi, Bạch Tô cũng muốn mau chóng đi khỏi nơi này.
Chưa kịp đi thì Phó Cảnh Hoài ở sau lưng lại nói, lần