Bạch Tiểu Bạch vốn dĩ vẫn chìm trong thế giới của mình, khóe miệng mỉm cười, đôi chân nhảy nhảy, đột nhiên cô bé cảm thấy chân mình không có lực, nhẹ bẫng.
Cô lập tức nhìn về phía sau, thấy một khuôn mặt đẹp trai anh tuấn vô cùng.
Bạch Tiểu Bạch ngẩn người, đôi mắt như sáng lên, chớp chớp mỉm cười nhìn Phó Vân Tiêu một lúc.
Phó Vân Tỉ ở bên cạnh quan sát rất lâu đến nỗi muốn đóng băng… có một đứa nhóc đang được Phó Vân Tiêu bế một phút liền mà không bị Phó Vân Tiêu thả xuống.
Phó Vân Tỉ còn tưởng mình nhìn nhầm…
Còn nữa, không biết tại sao mà cảm thấy cô nhóc này và Phó Vân Tiêu cực kì hợp nhau.
Anh nhân lúc cả hai người đang quan sát nhau, đến trước mắt cô gái nhỏ, cười hi hi hỏi: “Bạn nhỏ, cháu tên là gì?”
“Bạch Tiểu Bạch”
Bạch Tiểu Bạch một chút ý nghĩ muốn rời khỏi lòng Phó Vân Tiêu cũng không có, ngoan ngoãn nở nụ cười trả lời.
“Bạch Tiểu Bạch? Họ Bạch…”
Phó Vân Tỉ vuốt vuốt cằm, không thể không đùa cợt Phó Vân Tiêu: “Đây…không phải là anh với chị dâu ở ngoài sinh trộm đấy chứ, anh có thấy cô bé rất giống chị dâu không?”
Phó Vân Tiêu cau mày lườm Phó Vân Tỉ một cái, bỏ Bạch Tiểu Bạch đang ở trên tay xuống.
Nhìn kĩ cô bé Bạch Tiểu Bạch trước mặt, vì biểu diễn câu chuyện thiên nga nhỏ mà mái tóc đã được cuốn cao thành một quả bóng nhỏ.
Tên khuôn mặt bé xinh xắn trắng nõn là một đôi mắt to tròn sáng như những vì sao, khuôn mặt trắng trẻo kết hợp với bộ váy thiên nga nhìn rất đáng yêu.
“Mẹ của cháu đâu?”
Cô bé xinh đẹp thế này tuy tuổi này cũng đủ để tự mình đi vệ sinh được nhưng mẹ cô bé thật sự có hơi thiếu trách nhiệm.
Một đứa bé như thế này một mình đi vào nhà vệ sinh nam đúng là không thể biết trước chuyện gì.
“Mami, mami lát nữa mới tới.”
Bạch Tiểu Bạch chớp mắt lại nhìn chằm chằm Phó Vân Tiêu nghiêm túc trả lời.
Đột nhiên cô bé ôm bụng: “Đi tiểu…cháu muốn đi tiểu…chú ơi chú có thể đợi cháu được không, cháu đi tiểu… cháu…”
Như thế này rõ ràng là Bạch Tiểu Bạch rất muốn nói chuyện thêm với Phó Vân Tiêu nhưng lại không nhịn được nữa.
Nếu là trước đây Phó Vân Tiêu chắc chắn sẽ từ chối, anh không có chút kiên nhẫn nào với trẻ con hết, cũng vì vậy mà mấy năm nay anh không cho Bạch Tô sinh con.
Gia đình của anh rất phức tạp, anh lớn lên trong gia đình này không cảm thấy mình là một đứa trẻ hạnh phúc, anh cho rằng ngay cả tuổi thơ của mình cũng không có thì chắc chắn không thể cho con cái của mình hạnh phúc được.
“Được, mau đi đi, các chú đợi cháu!”
Phó Vân Tỉ cũng không hiểu Phó Vân Tiêu đang nghĩ gì, một chút cũng không khó chịu.
Cô bé nhỏ cứ nắm vạt quần của Phó Vân Tiêu ánh mắt long lanh chờ đợi anh đáp lại, anh thật sự không chịu nổi mà thay Phó Vân Tiêu trả lời.
“Vâng, vâng!”
Bạch Tiểu Bạch chắc chắn rồi mới thu đôi tay nhỏ về, chạy thật nhanh về phía nhà vệ sinh, lần này thì cô bé không đi nhầm nữa rồi.
Bạch Tô đứng ngoài cửa đảo mắt nhìn thời gian.
Hội trường này lớn hơn tưởng tượng của cô rất nhiều, bởi ngoài buổi biểu diễn của Bạch Tiểu Bạch cô cũng không biết họ còn tổ chức nhiều hoạt động nữa, cả hội trường đâu đâu cũng là người.
Vì thế đầu tiên Bạch Tô cứ nghĩ chỉ cần năm phút là có thể đi hết vậy mà giờ phải mất đến 15 phút để tới nhà vệ sinh.
Chỉ là…nãy giờ cô vừa phải nhìn đường vừa phải chú ý Bạch Tiểu Bạch vẫn chưa ra nữa! Vẫn chưa thấy Bạch Tiểu Bạch ra.
Bạch Tô có chút lo lắng, không phải là…có chuyện gì rồi chứ.
Bạch Tô không nghĩ ngợi nhiều lao nhanh vào nhà vệ sinh, kết quả là cô vừa đến cửa đã nghe thấy có người gọi mình: “Này, chị dâu, sao chị lại ở đây!”
Giọng nói này nghe quen tai quá, Bạch Tô quay đầu lại, phát hiện Phó Vân Tỉ đang nhìn cô nhe răng cười: “Trùng hợp quá chị dâu nhỉ!”
Bạch Tô đột nhiên chột dạ, cô nhìn Phó Vân Tiêu ở bên cạnh, vô thức cắn môi nói: “Đúng vậy, thật trùng hợp, đang chuẩn bị qua hiệu sách