Nếu Bạch Tô ở nhà thì chắc chắn sẽ suy nghĩ miên man, cho nên cô quyết định đi xem điện ảnh với Vương Tiểu Đồng.
Đến rạp chiếu phim, Vương Tiểu Đồng đã mua bỏng ngô và trà sữa chờ Bạch Tô.
Cô cười hì hì đưa cho Bạch Tô, cô đang định hỏi Vương Tiểu Đồng cho ra nhẽ thì cô ấy lại ra hiệu im lặng.
Bạch Tô đành phải nuốt câu hỏi lại, sau đó cùng Vương Tiểu Đồng vào rạp chiếu phim.
Hôm nay Vương Tiểu Đồng chọn một bộ phim hài, kịch bản rất tốt, suốt quá trình cứ cười ầm lên.
Bạch Tô vốn còn rất khó chịu, nhưng xem đến đoạn sau thì đã quên mất chuyện phiền lòng, cũng cười ầm lên.
Sau khi xem xong, hai người cùng nhau ra rạp chiếu phim, Vương Tiểu Đồng lười biếng vươn vai, quay lại nhìn Bạch Tô.
“Nói đi.”
Bạch Tô nghiêm túc giải thích: “Tớ cảm thấy Phó Vân Tiêu ngoại tình.” Sau đó kể lại vấn đề một lần.
Nghe xong, Vương Tiểu Đồng hơi trầm tư, sau đó nói: “Nếu cậu lo lắng thì đi tìm Phó Vân Tiêu một chuyến đi.”
Lúc trước, Bạch Tô chỉ gọi điện thoại cho Vương Tiểu Đồng nói chuyện này, cho nên chính Vương Tiểu Đồng cũng không rõ, chỉ tưởng Bạch Tô lo lắng hão huyền.
Nhưng bây giờ, Vương Tiểu Đồng lại có linh cảm chẳng lành.
Nghe vậy, Bạch Tô hơi lưỡng lự.
Dù gì Bạch Tiểu Bạch cũng cần người chăm nom.
Vương Tiểu Đồng rất hiểu Bạch Tô nên nói thẳng: “Ngày mai tớ sẽ đưa Bạch Tiểu Bạch về nhà của tớ với Từ Sắt, sau này tớ sẽ chăm sóc con bé.”
Bạch Tô hơi chần chờ.
“Được rồi, cậu đừng lấn cấn nữa, coi như là tớ săn sóc cậu đi, cảm ơn hôm nay cậu xem điện ảnh với tớ.” Vương Tiểu Đồng nghiêm túc nói.
Bạch Tô cũng không tiếp tục do dự.
Sau khi về nhà, Bạch Tô thu dọn một chút rồi đưa Bạch Tiểu Bạch đến nhà Vương Tiểu Đồng, sau đó xuất phát.
Lần này cô không nói cho Phó Vân Tiêu mà quyết định đi thẳng đến chỗ anh.
Cô đặt vé máy may, nhanh chóng đến khách sạn của Phó Vân Tiêu.
Sau khi máy bay của Bạch Tô hạ cánh, đến khách sạn thì cũng là 6 giờ sáng ở địa phương.
Bạch Tô bấm chuông cửa, sau đó nhanh chóng nghe thấy tiếng bước chân từ trong nhà.
Lúc mở cửa thấy Bạch Tô, Phó Vân Tiêu khẽ cong môi.
Anh có thể cảm nhận được trái tim mình quặn thắt.
Bạch Tô đã đến, không ngờ cô ấy vẫn đến sau khi đã gọi điện thoại, anh biết Bạch Tô đang lo cho mình.
Nhưng có một số việc vẫn phải làm.
Phó Vân Tiêu giả vờ kinh ngạc nhìn cô, khẽ cau mày hỏi: “Sao em lại đến đây?”
“Sao anh không bất ngờ mà chỉ hỏi em sao lại đến đây vậy? Em tính thời gian tới ăn sáng với anh không được à?” Bạch Tô mỉm cười nhìn anh.
“Được rồi, vào đi.” Phó Vân Tiêu nhếch môi cười.
Bạch Tô đi theo Phó Vân Tiêu vào nhà.
Phó Vân Tiêu trợ trong phòng khách sạn, vừa bước vào là phòng khách lớn, chung quanh rất tối tăm.
Bạch Tô nhìn lướt qua căn phòng, chủ động kéo rèm cửa ra.
Nếu Phó Vân Tiêu đã cho mình vào nhà thì cô cứ lớn mật mà vào.
Sau khi đã kéo rèm lên, Bạch Tô mới nói: “Anh mau đi đánh răng rửa mặt, sau đó tôi ăn sáng với anh.”
Bạch Tô vừa nói vừa đẩy Phó Vân Tiêu vào nhà vệ sinh.
Trước kia cô đã không biểu hiện hoạt bát như thế, chẳng qua bây giờ cô đang nghi ngờ, cho nên nghĩ cách sáng tạo cơ hội chỉ có hai người.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phó Vân Tiêu vẫn khổ sở.
Anh chậm