Phó Vân Tiêu như thể không nhận thấy cạm bẫy trong lời nói của Bạch Tô, chỉ thản nhiên đáp: “Có chứ.”
“Tôi có phòng thuê quanh năm ở rất nhiều nơi.”
“Vậy còn căn phòng này?” Bạch Tô hỏi ngay lập tức.
“Căn phòng này cũng thế.” Phó Vân Tiêu mặc áo sơ mi, bắt đầu cài cúc áo.
Bạch Tô vốn còn đang căng thẳng, nghe Phó Vân Tiêu trả lời xong, cô bỗng cảm thấy lạnh thấu xương, ngay cả răng cũng run lập cập.
Nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh, giả vờ hỏi đùa một câu: “Rồi sao nữa… Lúc anh chưa quen tôi, anh từng dẫn người phụ nữ khác tới đây hả?”
Phó Vân Tiêu mặc áo vest xong rồi tự nhiên kéo Bạch Tô vào lòng, tránh nặng tìm nhẹ: “Sao có chuyện đó.
Tôi chỉ yêu em mà.”
Bạch Tô đẩy tay Phó Vân Tiêu ra, không nhịn được nhìn anh: “Phó Vân Tiêu, anh đừng lấp liếm nữa, được không?
Phó Vân Tiêu ngẩn người: “Tôi lấp liếm cái gì?”
“Tóc trong phòng phải giải thích thế nào? Căn phòng này vẫn là của anh, nếu trước kia anh không dẫn người đến đây thì tối qua anh đã dẫn người đến đây.”
Cô không tin nhân viên vệ sinh nơi này lại không quét dọn sạch sẽ, cọng tóc đó là của nhiều năm trước, khả năng này gần như không thể xảy ra.
Nhưng Bạch Tô còn nghĩ cách bao biện cho Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu giơ cổ tay xem đồng hồ, bắt đầu biểu hiện không kiên nhẫn, cau mày nhìn Bạch Tô: “Em tới đây là để cãi nhau với tôi hả? Chẳng phải em nói muốn ăn sáng với tôi sao? Chúng ta đi ăn sáng thôi.”
Nói rồi, anh xoay người đi ra ngoài.
Bạch Tô đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Một lát sau, thấy Phó Vân Tiêu không đợi mình, càng đi càng xa, Bạch Tô không nhịn được hét lên: “Phó Vân Tiêu, anh giải thích rõ ràng chuyện này rồi hẵng đi!”
“Không có gì để giải thích.” Phó Vân Tiêu quay lại nhìn Bạch Tô: “Bây giờ tôi cần ăn cơm, sau đó còn phải họp.
Nếu em muốn ăn sáng thì ăn, không muốn thì ở lại đây ngủ một giấc, có thể điều chỉnh lại đồng hồ sinh học, sau đó ở đây chơi một khoảng thời gian.”
Nói xong, Phó Vân Tiêu vào thang máy, xuống lầu.
Bạch Tô cảm thấy mình sắp điên rồi, đầu óc loạn tùng phèo.
Rốt cuộc Phó Vân Tiêu muốn gì? Bằng chứng không rõ ràng sao? Không rõ ràng thì giải thích, nếu mình hiểu nhầm thì sao anh ấy không giải thích? Bỏ mình ở đây là sao? Bạch Tô nghĩ đi nghĩ lại.
Sau khi Phó Vân Tiêu rời đi, Bạch Tô không hề nhúc nhích, vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, kết quả càng nghĩ càng tức giận.
Cuối cùng, cô kêu nhân viên vệ sinh lên dọn dẹp, lau dọn hết đồ trang trí trong phòng, thay ra giường gối nệm một lượt.
Sau khi làm xong, chắc hẳn Phó Vân Tiêu đã ăn xong bữa sáng, nhưng dù biết Bạch Tô còn đang ở trong phòng chờ mình, anh vẫn không trở về.
Bạch Tô chờ đến giữa trưa không thấy anh về, cô hơi buồn ngủ, nhưng vì nóng giận nên vẫn tỉnh táo.
Buổi tối, Phó Vân Tiêu cũng không về.
Thậm chí suốt mười hai tiếng qua, Phó Vân Tiêu không hề gọi điện thoại an ủi cô, không hỏi Bạch Tô một câu có đói không, cần ăn gì đó không…
Bạch Tô từ phẫn nộ dần biến thành buồn bã.
Cô bật TV lên, trên TV đang chiếu tin tức một sao nữ nước ngoài đêm qua bị chụp được cảnh đang vào khách sạn với một người đàn ông.
Cửa khách sạn chính là nơi Phó Vân Tiêu đang ở trọ.
Bạch Tô cau mày nhìn TV, sau này phóng viên lại chụp được ảnh người phụ nữ này vội vàng rời đi,