Lúc Bạch Tô nhìn thấy Sophie, cô không kìm chế được nước mắt của mình nữa, để chúng cứ thế rơi xuống.
Cô nhìn xe của Phó Vân Tiêu vượt qua mình như vậy.
Tâm trạng cô hoàn toàn sụp đổ.
Đây là có ý gì vậy, đang muốn tuyên bố anh không nhất định chỉ có một người phụ nữ là cô đúng không?
Hay là đang ra oai đây?
Bạch Tô nghĩ rất lâu nhưng vẫn không hiểu.
Sau đó, lúc cô trở về nơi ở của Phó Vân Tiêu thì cũng đã muộn rồi.
Thế nhưng cô vẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đi ra sân bay, đặt một vé sớm nhất trở về thành phố A.
Điều đáng mỉa mai chính là, mặc dù cô đang ngồi đợi ở để bay về thành phố A, cô cũng có thể nhìn thấy những tin tức đang được chiếu trên màn hình, bọn họ đang nói đến chuyện của Phó Vân Tiêu và Sophie.
Chiếc xe này là chiếc xe mà hôm nay Phó Vân Tiêu lái.
Tin được phát đều là những tin mới, chính là sau khi Phó Vân Tiêu hiên ngang đưa Sophie qua khỏi mặt cô.
Sau khi Bạch Tô lên máy bay đã lập tức tắt nguồn điện thoại.
Đợi đến lúc cô xuống máy bay, đột nhiên phát hiện điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, đều là của Vương Tiểu Đồng: "Rốt cuộc Phó Vân Tiêu có chuyện gì vậy? Hai người cãi nhau sao? Hay là có hiểu nhầm gì? Tớ tuyệt đối không tin Phó Vân Tiêu lại lạc lối như vậy.
"
"Trả lời đi, tớ đã bảo Từ Sắt đi hỏi Phó Vân Tiêu rồi.
"
"Bạch Tô, cậu yên tâm, nếu như Phó Vân Tiêu bắt nạt cậu, tớ nhất định sẽ bảo Từ Sắt đánh chết anh ta.
"
"Bạch Tô, cậu không có chuyện gì chứ, tại sao không nhận điện thoại?"
Đều là tin nhắn của Vương Tiểu Đồng.
Bạch Tô lập tức trở lời Vương Tiểu Đồng: "Không sao.
"
Lúc cô đang định đi lấy hành lý thì thấy một đám phóng viên ùa đến.
"Cô Bạch Tô, xin hỏi giữ cô và Phó Vân Tiêu đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cô bị đá rồi sao? Đây không phải là báo ứng sau khi Tổng giám đốc Phó Vân Tiêu đá Mộ Vãn Vãn sao?"
"Tổng giám đốc Phó Vân Tiêu và Sophie tiểu thư quen biết từ khi nào vậy?"
Còn có một đám người đàn ông đang đứng đợi Bạch Tô, bọn họ nghiêm chỉnh giơ tấm biểu ngữ lên, trên đó đều viết: “Phó Vân Tiêu rác rưởi! Trả Sophie lại đây!”
"Người phụ nữ độc ác Bạch Tô kia, cướp Phó Vân Tiêu của cô về đi!"
Sophie là siêu sao quốc tế, cô ta có sức ảnh hưởng hơn Mộ Vãn Vãn nhiều.
Ở thành phố A cũng có rất nhiều người hâm mộ.
Bạch Tô nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy vô cùng mông lung.
Nhìn thấy cửa ra rộng rãi đều bị phóng viên và người hâm mộ vây quanh làm cho chật cứng, đầu tiên cô muốn lùi lại, nhưng không biết đằng sau có đám người hâm mộ từ đâu chạy tới chặn lại rồi.
Cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Bạch Tô hoang mang.
Cô không biết phải chạy đi đâu.
Lúc này đột nhiên có một cánh tay giơ ra từ trong đám người, đầu tiên anh ta nhanh chóng khoác một chiếc áo khoác màu hồng nhạt lên người Bạch Tô, sau đó nắm chặt lấy cổ tay của cô, lúc Bạch Tô còn chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông đó đã hét với Bạch Tô một câu: "Chạy!"
Người đó đang đeo khẩu trang, Bạch Tô ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn thấy đôi mắt dịu dàng, thậm chí cô còn không kịp trả lời lại, não bộ cũng không kịp phán đoán xem chủ nhân của đôi mắt này là ai, cô đã bắt đầu chạy bạt mạng theo sự chỉ dẫn của anh ta.
Những người phóng viên đó cũng chạy theo.
May mà người đàn ông đó đã vẽ sẵn đường chạy trong đầu, lúc chạy đến đại sảnh, đột nhiên có mấy người đàn ông và phụ nữ chạy ra từ cửa vào, đàn ông thì mặc đồ giống hệt người này, đeo thêm khẩu trang, phụ nữ thì cũng chỉ cao tầm Bạch Tô, mà bọn họ đều mặc chiếc áo khoác màu hồng người này vừa khoác cho cô.
Vậy nên trong nháy mắt ở sân bay có thêm mấy đôi Bạch Tô và người đàn ông rồi.
Bạch Tô nhìn thấy cảnh này thì hơi ngây ra.
Thậm chí còn không hiểu được đang diễn ra chuyện gì.
Sau khi thấy cảnh này, những phóng viên và người hâm mộ đuổi theo đằng sau cũng không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, bắt đầu phân ra thành nhiều nhóm để đuổi theo.
Nhân lúc hiện trường đang hỗn loạn, Bạch Tô chạy thoát dưới sự giúp đỡ của người đàn