Phó Cảnh Hoài vừa nhìn thấy tên hiển thị trên điện đã lập tức tắt nguồn.
Một lúc sau điện thoại của anh ta lại reo lên một lần nữa.
Phó Cảnh Hoài lại tắt đi.
Điện thoại lại reo lên.
Lúc này Bạch Tô nghi ngờ hỏi một câu: "Có phải Phó Vân Tiêu gọi đến không?"
Phó Cảnh Hoài do dự một lúc, sau đó ngẩng đầu, nói cho Bạch Tô sự thật: "Đúng vậy! Có điều, tôi biết bây giờ em không muốn nghe thấy giọng nói của anh ta, thế nên tôi cũng không nhận.
"
Nói xong, Phó Cảnh Hoài lại cất điện thoại vào trong túi.
Bạch Tô thở dài một hơi rồi nói: "Cứ nhận đi, để xem anh ấy nói cái gì? Nếu không anh ấy sẽ tiếp tục gọi đấy.
" Ngoài miệng Bạch Tô có vẻ không quan tâm gì, thế nhưng trong lòng lại muốn nghe xem Phó Vân Tiêu giải thích chuyện này như thế nào.
Ý nghĩ đáng sợ này làm cô cảm thấy nực cười chính bản thân mình.
Phó Cảnh Hoài do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, đúng lúc Phó Vân Tiêu gọi lại một lần nữa, anh ta nhấc điện thoại lên nghe.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của Phó Vân Tiêu: "Tôi biết Bạch Tô đang ở bên cạnh anh, để cô ấy nghe điện thoại.
"
Phó Vân Tiêu vô cùng vội vã, lại mang vài phần cứng rắn.
Dựa vào năng lực của Phó Vân Tiêu, muốn biết Bạch Tô đang ở đâu không phải là một chuyện khó gì.
Phó Cảnh Hoài đưa điện thoại cho Bạch Tô, Bạch Tô nhận lấy điện thoại và lạnh lùng nói: "Tôi là Bạch Tô, anh có điều gì cần nói?"
Thái độ nói chuyện của Bạch Tô rất rõ ràng, dường như không hề quan tâm đến người đàn ông này.
Thế nhưng trong lòng cô đang quan tâm đến chết.
"Bạch Tô, em nghe tôi giải thích, chuyện xảy ra ở sân bay ngày hôm nay, thật sự rất xin lỗi, tôi cũng không nghĩ rằng mấy người đó lại đăng video lên mạng, cuối cùng để nhiều phóng viên đến như vậy.
"
Phó Vân Tiêu tiếp tục giải thích: "Tôi đã phái người nhanh chóng đi giải quyết chuyện này rồi, rất nhanh thôi em sẽ có thể đi lại bình thường, cũng có người đi xử lý đám phóng viên ở bên Vương Tiểu Đồng rồi.
”
Phó Vân Tiêu nói nhiều đến khác thường.
Bạch Tô nghe thấy những lời này của Phó Vân Tiêu thì trong lòng dễ chịu hơn nhiều.
Thế nhưng Bạch Tô cũng không thể tha thứ cho Phó Vân Tiêu một cách dễ dàng được, dù sao cô cũng đã tự mình nghe thấy những lời đó của Sophie.
Cô còn tận mắt nhìn thấy những đồ nội y đó, rồi lần Phó Vân Tiêu lái xe chở Sophie lướt qua mặt cô.
Hễ nghĩ đến đây, tâm trạng của Bạch Tô lại vô cùng khó chịu: "Ừ, tôi biết rồi, anh còn có chuyện gì không? Không còn chuyện gì thì tôi cúp máy đây.
"
Giọng nói của Bạch Tô rất mất kiên nhẫn.
"Bạch Tô, em phải tin tôi, tôi và Sophie thật sự không có chuyện gì, không hề như em nghĩ đâu.
"
Phó Vân Tiêu muốn Bạch Tô tha thứ cho mình, vậy nên giải thích thêm một câu.
Không nhắc đến Sophie thì thôi, hễ nhắc đến Sophie là Bạch Tô lại muốn phát nổ.
Cô vô cùng tức giận nói với: "Tôi không muốn nghe anh nói nữa, tôi không tin anh đâu.
"
Nói xong liền cúp điện thoại.
Vốn dĩ còn có sự cảm thông, thế nhưng sau khi Phó Vân Tiêu nói xong, Bạch Tô lại nghĩ đến một chuỗi sự việc liên tục diễn ra gần đây.
Phó Vân Tiêu rõ ràng là đã vụng trộm bên ngoài, cô không còn cách nào thuyết phục bản thân mình phải tin anh, thế nhưng cô vẫn muốn tìm ra một lý do để lừa gạt chính mình, từ đầu đến cuối, cô không có cách nào tiếp nhận được sự thật Phó Vân Tiêu đi vụng trộm.
Phó Cảnh Hoài nhìn thấy điện thoại đã cúp thì nhìn chằm chằm vào cô, bộ dạng vô cùng lo lắng và đau lòng.
Thế nhưng bây giờ nói gì với Bạch Tô cũng vô dụng, Phó Cảnh Hoài do dự một lúc, sau đó mở một bản hòa tấu piano có thể làm người ta thư giãn và thả lỏng, mong rằng như vậy có thể làm tâm trạng của Bạch Tô trở nên tốt hơn.
Trên cả quãng đường, hai người không nói câu nào.
Nghe mãi bản hòa tấu piano, cuối cùng hai người cũng về đến nhà của Phó Cảnh Hoài.
Phó Cảnh Hoài vừa về đến nhà, điều đầu tiên anh ta làm là rút hết dây mạng ở trong nhà ra, tắt ti vi, anh ta không muốn Bạch Tô phải lo lắng về chuyện bên ngoài.
Lúc này, đúng thật là Bạch Tô cần một không gian yên lặng không người.
Bạch Tô nhìn thấy động tác này của Phó Cảnh Hoài thì đã đoán ra Phó Cảnh Hoài