Trên giao diện trang web vô cùng sạch sẽ, tất cả đều là mấy chuyện xấu gần đây của các ngôi sao khác, không hề liên quan chút nào tới chuyện lúc trước của Bạch Tô.
Thậm chí ngay cả những người liên quan đến chuyện này đều cũng sạch sẽ.
Sau khi Bạch Tô nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần để xác minh, mới chắc chắn là mình không hề mở phải trang web giả nào, trên giao diện không hề có chuyện xấu gì của cô cả.
Bạch Tô bỗng nhiên thấy bản thân mình được thả lỏng, hệt như là trong suốt khoảng thời gian vừa qua trong đầu của cô lúc nào cũng nhốn nhốn nháo nháo không yên, cuối cùng thì bây giờ cũng được hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Bạch Tô lập tức có cảm giác nhẹ nhõm thoải mái.
Mấy ngày tiếp theo, Bạch Tô cũng không biết rốt cuộc thì người nào đã ra tay khống chế phương hướng của dư luận, chỉ là về sau khi cô ra đường thì dường như mọi người cũng đã bắt đầu không quan tâm đến chuyện của cô nữa rồi.
Tất cả mọi người đều đang thảo luận về những bộ phim truyền hình mới nổi đang nóng hôi hổi hoặc là nói những tin đồn mới nhất.
Dường như chuyện của Bạch Tô cũng chỉ là một cơn gió đã lướt qua mà thôi.
Lần này rất yên bình.
Bạch Tô đã suy nghĩ rất lâu, không biết rốt cuộc thì ai là người có thể giúp cô xử lý những chuyện này, và người duy nhất cô có thể nghĩ tới chính là Lâm Lập.
Dù sao thì dường như nguồn gốc của sự yên bình trong khoảng thời gian này bắt đầu từ khi cô báo cho Lâm Lập giúp cô cứu Erica về.
Bạch Tô tìm Erica giúp cô kiểm tra địa chỉ IP đã giúp cô xóa các bình luận ác ý kia thì phát hiện ra lại chính là máy chủ của Lâm Lập.
Bạch Tô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định chủ động gọi điện thoại cho Lâm Lập tỏ ý cảm ơn.
Lúc đầu thì Lâm Lập không nhận điện thoại của cô, là sau khi mở máy lên mới gọi lại cho Bạch Tô.
"A lô? Em tìm anh à?"
Lâm Lập gọi điện thoại lại thì nói một câu với Bạch Tô đầy ngạc nhiên và nghi ngờ.
Bạch Tô dừng lại một chút mới trả lời anh ta: “Cảm ơn anh."
"Cảm ơn cái gì?"
Một câu nói này của Lâm Lập tỏ rõ là anh hơi kinh ngạc.
Giọng của Bạch Tô cũng rất bình tĩnh: “Chính là chuyện những tin tức lan truyền trên mạng kia, hẳn là anh đã giúp em xóa chúng đi."
Lâm Lập cũng không hề có ý định giấu diếm.
"Đúng vậy."
Anh thẳng thắn trả lời Bạch Tô một câu.
"Vậy em mời anh ăn một bữa cơm biểu thị cảm ơn nhé, dù sao, thì khoảng thời gian cuối cùng của chúng ta cũng không tốt lắm, em muốn đặt cho chuyện của chúng ta một dấu chấm tròn đẹp hơn."
Bạch Tô thật sự muốn nói rõ ràng những chuyện này với Lâm Lập.
Ở đầu bên kia, Lâm Lập lại nhẹ nhàng nở nụ cười, cùng nói với Bạch Tô: “Bạch Tô, thật ra em không cần phải làm như vậy đâu, quan hệ giữa hai chúng ta vẫn có thể mãi mãi là bạn bè cơ mà.
Anh còn có một cuộc họp chuẩn bị tiến hành bây giờ, không nói nhiều với em nữa nhé."
Nói xong câu đó, Lâm Lập nhanh chóng cúp điện thoại.
Lâm Lập đã nói rõ không cần cô phải tỏ lòng biết ơn, nhưng Bạch Tô vẫn quyết định chuẩn bị một món quà nhỏ gửi đến công ty của Lâm Lập, tặng anh ta, sau đó cả người mới hoàn toàn thả lỏng được.
Tất cả mọi chuyện dường như đã được giải quyết một cách không liên tục, chuyện duy nhất khiến cô không vui chính là có đôi khi sẽ có một vài tin tức liên quan tới Phó Vân Tiêu đập vào mắt Bạch Tô, khiến cho trong lòng cô cảm thấy hơi đau đớn một cách khó hiểu.
Mới đầu, thời gian ban ngày Bạch Tô thường xuyên đóng cửa không ra ngoài.
Mãi về sau cô mới ý thức được có lẽ cô cần tìm một công việc để đi làm lại, thế là cô bắt đầu tìm việc cho mình.
Mà trong thời gian đi tìm việc, thỉnh thoảng cô cũng có thể nghe được một vài tin tức của Phó Vân Tiêu và Lâm Lập, nhưng khi đã rời khỏi cái vòng tròn này, cô cảm thấy những tin tức đó cũng ở cách mình rất xa.
Công ty của Phó Vân Tiêu và Lâm Lập hoàn toàn rơi vào tình cảnh đối đầu lẫn nhau, dùng tiền để có thể chiếm trước thị trường.
Bởi vì kế hoạch bố trí lúc đầu của công ty hai người đều có liên quan đến các ngành nghề kinh tế khác nhau, cho nên, cho dù có muốn hay không thì cái tên Phó Vân Tiêu và Lâm Lập vẫn có thể truyền đến tai Bạch Tô.
Bởi vì toàn bộ những kỷ niệm của cô ở thành phố A đều có liên quan đến Phó Vân Tiêu, hơn nữa Phó Vân Tiêu lại mang đến ảnh hưởng quá lớn, nên Bạch Tô không muốn tiếp tục chờ đợi ở thành phố đau lòng này nữa, thế nên cô đã lựa chuyển đến thành phố B sinh sống.
Tại thành phố B, có rất ít người có thể nhận ra Bạch Tô, dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra đã từ hơn nửa năm trước rồi.
Ở đây Bạch Tô mới tìm được một công việc lập kế hoạch và tổ chức sự kiện trong một công ty truyền thông nhỏ, bắt đầu cuộc sống đi làm như những người bình thường khác.
Bạch Tô đã trải qua một khoảng thời gian vô cùng thanh thản, nhàn nhã.
Dù rằng đến sống ở một nơi hoàn toàn mới, nhưng Bạch Tô luôn luôn là người có tính tình rất tốt nên chẳng mấy đã có quan hệ rất vui