Phó Cảnh Hoài một mực cố chấp là mình muốn ăn để bảo vệ Bạch Tô.
Lúc đó, Bạch Tô thấy anh vì mình mà chống đối lại mẹ, cô không thể không cảm động.
Đó là người đàn ông cô quyết định kết hôn trong cuộc đời này.
Thực ra giấy ghi chú bị Phó Vân Tiêu tìm thấy hồi nãy có đến hai tờ, một tờ không hiểu tại sao đã biến mất, anh chỉ tìm thấy được một tờ của Bạch Tô.
Giấy ghi chú hai người để lại không hề giống các cặp đôi bây giờ là viết trên cùng một tờ giấy.
Lúc ấy, Bạch Tô và Phó Cảnh Hoài để lại hai tờ, trên giấy của Bạch Tô được viết: Gả cho họ Phó!! Kí tên là Bạch Tô.
Còn trên tờ giấy ghi chú của Phó Cảnh Hoài được viết là: Cưới họ Bạch.
Kí tên Phó Cảnh Hoài.
Lúc đó là sau khi Phó Cảnh Hoài bị viêm dạ dày xuất viện, bọn cô lại đến nơi này ăn món cơm trộn niêu đá thương hiệu của tiệm, Bạch Tô không cho Phó Cảnh Hoài trộn tương vào cơm.
Khi đã ăn xong, bọn cô viết nó vào giấy ghi chú cặp đôi rồi dán chung một chỗ.
Chỉ là không biết vì sao bây giờ lại không tìm được tờ giấy của Phó Cảnh Hoài.
Bạch Tô ngẩng đầu lên và thấy Phó Cảnh Hoài chuẩn bị cho cơm đã trộn vào miệng, cô lập tức ngăn cản anh ấy.
“Anh bị viêm dạ dày, không thể ăn cay.”
Phó Cảnh Hoài nhìn Bạch Tô: “Nếu anh tái phát bệnh viêm dạ dày trước mặt em, em sẽ chăm sóc cho anh chứ? Vừa đúng lúc...!anh muốn bị.”
“Không chăm sóc.”
Bạch Tô lườm Phó Cảnh Hoài: “Nếu anh tự nói ra, tại sao tôi phải chăm sóc cho anh? Là do anh không chú ý nên bệnh mới bị tái phát.”
“Nhưng vì ai mà anh mới mắc bệnh viêm dạ dày chứ?”
Phó Cảnh Hoài khẽ cau mày, rồi đưa một thìa cho vào miệng.
Mặt anh ấy đỏ lên ngay lập tức.
Chiếc thìa nhỏ trong tay Bạch Tô bỗng cứng đờ, vì ai mà mắc.
Vì cô.
Khi thấy Phó Cảnh Hoài ăn thìa thứ hai, cô cũng không nhịn được nữa mà giành lấy chiếc thìa trong tay Phó Cảnh Hoài, sau đó đẩy niêu cơm trộn của mình qua.
“Cơm trộn của em không có thêm tương.”
Cô kéo niêu cơm trộn của Phó Cảnh Hoài về mình rồi liều mạng ăn một thìa lớn.
Cô không ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Hoài vì niêu cơm trộn này vốn đã hơi cay, Phó Cảnh Hoài còn bỏ thêm rất nhiều tương, Bạch Tô mới ăn ba thìa đã rịn mồ hôi trán.
Phó Cảnh Hoài nhìn người phụ nữ trước mặt mình, cô nhíu chặt mày ăn từng thìa cơm trộn niêu đá, khuôn mặt xinh đẹp vẫn bướng bỉnh như trước.
Anh ấy không kìm được mà đưa tay đặt lên tay Bạch Tô.
Bạch Tô lập tức rút tay ra và đứng dậy: “Tôi ăn xong rồi, anh cứ ăn từ từ.”
Nói xong câu này, Bạch Tô đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng Phó Cảnh Hoài đột nhiên đứng lên đuổi theo, anh ấy kéo tay Bạch Tô lại từ phía sau: “Người không thể buông được không chỉ có một mình anh, phải không?”
Bạch Tô không quay đầu lại, nhiệt độ trong tay Phó Cảnh Hoài thông qua làn da truyền đến thần kinh của cô, liền có phản ứng.
Cô có thể cảm giác được lúc này Phó Cảnh Hoài nắm tay cô rất chặt, như thể sợ cô chạy trốn vậy.
Ngay khi Bạch Tô ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Phó Vân Tiêu, anh đã quay lại từ khi nào chẳng hay và đứng ở lối ra của con hẻm mà cô dẫn anh đi qua, vừa khéo là anh đang nhìn về hướng này.
Bạch Tô hít sâu một hơi rồi dùng sức hất tay Phó Cảnh Hoài ra, sau đó đi về phía Phó Vân Tiêu.
Khi thấy Bạch Tô đi tới, Phó Vân Tiêu không nói gì mà xoay người bước vào trong con hẻm.
Bạch Tô theo sát, cô không biết tâm trạng của Phó Vân Tiêu lúc này thế nào.
Con hẻm chật hẹp chỉ cho một người đi qua được.
Phó Vân Tiêu đi phía trước, Bạch Tô chỉ có thể theo sát anh.
Cơ thể Phó Vân Tiêu vốn cao to, anh đi phía trước thì hầu như là chặn hết tầm nhìn của Bạch Tô.
Cô không nhìn rõ đằng trước, cũng không thấy rõ Phó Vân Tiêu lúc này.
Sau khi ra khỏi con hẻm, Phó Vân Tiêu lên xe, Bạch Tô cũng theo vào.
“Chồng à.”
Bạch Tô vừa lên xe liền muốn giải thích ngay, cô sợ Phó Vân Tiêu hiểu lầm vì anh mới đi được một lúc Phó Cảnh