Phó Vân Tiêu nhìn xấp tài liệu trên bàn, bỏ tất cả chúng vào máy hủy tài liệu và nghiền nát chúng, sau đó vứt hết đống giấy vụn vào thùng rác.
Lúc này, anh bước đến cửa sổ sát đất và ngắm nhìn thành phố đầy xe cộ, nhộn nhịp rực rỡ nhưng lòng anh càng ngày càng bực bội.
Phó Vân Tiêu không thích rượu nhưng vào giờ phút này, anh cực kỳ muốn uống rượu.
Anh bực bội quay lại bàn làm việc rồi lấy điện thoại gọi cho một số.
Giọng của Từ Sắt phát ra từ bên kia điện thoại: “Ồ, cơn gió nào làm anh gọi điện cho tôi thế.”
“Đừng nói nhảm, mau tới quán bar Thời Hào uống rượu.”
Nói xong câu đó, Phó Vân Tiêu lập tức cúp điện thoại rồi lái xe thẳng đến quán bar Thời Hào.
Nhưng khi bước vào quán, anh lại không thấy được bóng dáng của Từ Sắt mà người ngồi đó là Thẩm Mạc Bá.
Phó Vân Tiêu ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mạc Bá, bartender thêm rượu, anh uống vào mấy ly mới ngước lên hỏi Thẩm Mạc Bá: “Tại sao cậu lại ở đây?”
“Từ Sắt bị người nhà nhốt lại để xem mắt, tạm thời không thể thoát thân nên đã nhờ tôi đến đây với anh.”
Thẩm Mạc Bá nói xong lại rót đầy ly rượu cho Phó Vân Tiêu, tiện thể hỏi một câu: “Chuyện giữa anh và Vãn Vãn thế nào rồi?”
Phó Vân Tiêu không nói.
Anh uống một ly rượu vào bụng mới khẽ lườm Thẩm Mạc Bá.
“Tình cũ khó quên, có thể hiểu.”
Thẩm Mạc Bá nói mà không sợ chết: “Anh có nghĩ sẽ kết hôn với Vãn Vãn không?”
Vào thời điểm đó, Phó Vân Tiêu vốn dĩ không kết hôn với Mộ Vãn Vãn là vì nhà họ Phó không hài lòng.
“Năm ấy anh tìm người kết hôn vì lợi ích, Vãn Vãn không ở bên cạnh anh mới có Bạch Tô của hiện tại.
Bây giờ Vãn Vãn đã trở về...”
Phó Vân Tiêu bảo bartender rót rượu rồi quay sang lườm Thẩm Mạc Bá.
Thẩm Mạc Bá không để ý đến ánh mắt của anh mà uống một ly rượu: “Tôi đã nói thật rồi, Vãn Vãn tốt bụng, không giỏi tranh giành, mọi thứ dưới cách nhìn của cậu là tôi vì cô ấy mà bênh vực kẻ yếu.”
Phó Vân Tiêu nâng ly rượu uống cạn một hơi, rồi đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
“Haiz...”
Tiếng gọi của Thẩm Mạc Bá vang ra từ đằng sau, nhưng Phó Vân Tiêu vẫn không quay đầu lại.
Sau khi anh uống rượu xong rồi lên xe, tài xế lái xe đi anh cũng không nói chỗ cần đến.
Tài xế chỉ có thể lái vòng quanh khu này.
Một lúc lâu sau, Phó Vân Tiêu mới thản nhiên hỏi: “Chú đã theo tôi bao lâu rồi?”
“Năm năm, thưa Tổng giám đốc Phó.”
Tài xế đáp.
“Bạch Tô đã theo tôi bao lâu?”
“Hơn ba năm.”
Tài xế lại đáp.
Phó Vân Tiêu nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, một lát sau mới liên tiếng: “Chú có người mình thích không?”
“Có chứ, con gái của tôi đó.”
Khi tài xế nhắc đến con gái, chú ấy bất giác nở nụ cười.
Tất cả những lời Phó Vân Tiêu muốn hỏi đều bị chặn lại.
Anh có thể hỏi gì? Anh trở nên như thế này từ khi nào vậy, nực cười thật, vấn đề tình cảm mà phải hỏi người khác?
Hơn nữa anh biết rõ, vợ cũ của tài xế đã qua đời, chú ấy chỉ còn một đứa con gái.
Chú ấy yêu vợ mình, cũng yêu con gái hiện tại của mình.
Phó Vân Tiêu xoa xoa huyệt Thái Dương đang đau đớn của mình, rồi nhìn tài xế nói: “Về biệt thự đi.”
“Vâng.”
Sau khi nhận được lệnh, tài xế nhanh chóng chuyển hướng và lái về phía biệt thự.
Trong biệt thự, Bạch Tô tắm xong bèn nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường.
Hôm nay Phó Vân Tiêu đi rất gấp, cô thậm chí còn không biết mình đã giải thích rõ ràng những điều đó hay chưa.
Do đó, nếu tối nay Phó Vân Tiêu có tâm trạng không tốt thì khả năng anh về nhà ngủ rất nhỏ.
Cô sẽ đến bệnh viện để báo cáo vào ngày mai, bởi vì mặc dù cô vẫn giữ để tâm cao độ với giới y học nhưng cô không chạm vào nó đã lâu rồi nên vẫn có thể không thạo về một số lý thuyết.
Cuốn sách chuyên ngành cơ bản mà Bạch Tô mua trên mạng vài ngày trước cũng vừa được giao đến, cô lập tức vào phòng sách để đọc nó, thời gian vô thức trôi qua hai tiếng.
Khi Phó Vân Tiêu về đến nhà, anh bảo tài xế lái xe về trước, còn anh thì chậm rãi đi vào biệt thự, thấy cả căn biệt thự đều tối om.
Nếu không phải anh nhìn thấy ngọn