Đã lâu rồi cô không khiêu vũ với Phó Vân Tiêu, cô cũng rời xa Phó Vân Tiêu quá lâu.
Xa bao lâu thì nhớ bấy lâu, yêu cũng bấy lâu, được khúc nhạc thúc đẩy khiến Bạch Tô hơi kích động.
Bạch Tô thâm tình nhìn ánh mắt sau mặt nạ, chậm rãi nắm tay anh, chủ động muốn hôn anh.
Cô cho rằng đối phương cũng sẽ đáp lại mình một nụ hôn, không ngờ… đối phương lại lùi về sau.
Bạch Tô sửng sốt, chủ động tiến lên, cho rằng mình biểu đạt còn chưa rõ ràng.
Nhưng ngay lúc đó, cô nghe người đàn ông nói: “Dừng lại!”
Những lời này khiến Bạch Tô sững sờ.
“Xin cô Bạch hãy tự trọng.
Làm vậy không thích hợp đâu.” Giọng nói của người đàn ông cũng giống Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô đang nghi hoặc thì đối phương tháo mặt nạ ra.
Thấy đối phương là ai, Bạch Tô lập tức đỏ mặt.
Người vừa khiêu vũ với cô không phải là Phó Vân Tiêu, mà là Caesar!
Bầu không khí rất xấu hổ, Bạch Tô cứng đờ tại chỗ.
Caesar nhíu mày: “Cô Bạch còn có chuyện khác không? Nếu không thì tôi xin đi trước.” Nói xong Caesar xoay người muốn rời đi.
Lúc này Bạch Tô mới hoãn lại.
“Xin lỗi xin lỗi.” Bạch Tô liên tục nói, sau đó nhanh chóng rời đi.
Hiện trường có rất nhiều người thấy họ khiêu vũ, đương nhiên cũng thấy cô muốn hôn môi, quan trọng là… người đàn ông kia cuối cùng tháo mặt nạ ra, là Caesar chứ không phải là Phó Vân Tiêu.
Quả thực quá mất mặt!
Bạch Tô nhanh chóng trốn vào một chỗ, hơn nữa bắt đầu tiếp tục tìm kiếm bóng dáng Phó Vân Tiêu.
Quả thực quá giống.
Cô nhớ tới điệu nhảy vừa rồi, vừa tìm kiếm vừa cảm thán.
Bất kể là bóng dáng, ánh mắt hay cảm giác quen thuộc lúc khiêu vũ đều giống hệt Phó Vân Tiêu.
Tại sao có thể như vậy?
“Em đang tìm tôi à?” Đúng lúc này, một người đàn ông đi tới sau lưng Bạch Tô, chậm rãi tháo mặt nạ, để lộ gương mặt của Phó Vân Tiêu.
“Đúng.” Thấy Phó Vân Tiêu, cô mới bớt kích động, vội vàng đi đến bên cạnh anh.
“Vừa rồi tôi ở đây nói chuyện phiếm.” Phó Vân Tiêu mỉm cười, Bạch Tô đi theo anh ta sang một bên.
Suốt bữa tiệc, Bạch Tô không ra sân khiêu vũ.
Cô nhíu mày, cảm thấy không yên lòng.
Phó Vân Tiêu mấy lần trò chuyện với cô mà cô đều ngẩn người, hoặc không nghe thấy.
Mãi cho đến giữa buổi tiệc, hình như “Phó Vân Tiêu” mới nhận thấy trạng thái của Bạch Tô hơi khác thường, đứng dậy nói một câu: “Trông em có vẻ không yên lòng, tôi đi lấy ly đồ uống cho em.”
Anh ta đứng dậy rời đi.
Bạch Tô hoảng hốt nhìn bóng lưng anh ta.
Rõ ràng anh ta chính là Phó Vân Tiêu, nhưng thoạt nhìn lại không giống Phó Vân Tiêu.
Đến khi Phó Vân Tiêu trở về, Bạch Tô mới nhìn anh ta một lát, sau đó nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Phó Vân Tiêu nhíu mày: “Chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi em nhận nhầm người… Có người bóng dáng rất giống anh, em nhầm người đó là anh, còn cùng khiêu vũ…” Bạch Tô chần chờ rồi nói, quan sát biểu cảm của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu dần dần lạnh mặt, một lúc sau mới nói: “Không sao, anh không ngại.”
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu rất lâu.
Cô chưa bao giờ hiểu Phó Vân Tiêu trước kia, cho nên bây giờ cũng không thể đối chiếu.
Chẳng qua cô vẫn cảm thấy là lạ, nhưng không thể nói rõ lạ ở chỗ nào.
Vũ hội kéo dài đến rất khuya mới kết thúc.
Ngày thứ hai, khi An Kỳ tỉnh dậy, Caesar đã không có ở nhà.
“Caesar đâu?” An Kỳ hỏi quản gia.
“Sáng sớm Caesar nghe điện thoại rồi ra ngoài, chưa kịp ăn sáng.” Quản gia dừng công việc đáp lời.
“Anh ấy có nói là đi đâu không?” An Kỳ hỏi tiếp.
“Sáng sớm cậu ấy đi rất vội, không nói gì hết.” Quản gia đáp.
“Tôi biết rồi.” An Kỳ nghi hoặc gật đầu.
Ăn sáng xong, An Kỳ lại kêu người hầu hầm canh cá.
Từ khi tới thành