Đúng lúc này, một người trông như chủ quản bước ra, nói: “Không biết rõ thì đừng nói lung tung, mau về chỗ làm việc đi!”
Bạch Tô đang bàn chuyện quan trọng với một vị khách trong văn phòng.
Nghe thấy có người kêu la tên mình, Bạch Tô khẽ cau mày, không nhúc nhích.
Nhưng lúc này, bên ngoài vẫn mang lên tiếng mắng không để yên: “Mượn cớ vũ hội để hôn bạn trai tôi! Cô là cái thá gì? Dám làm mà không dám nhận…”
Nghe đến đây, người đàn ông đối diện Bạch Tô cũng nhíu mày.
Sáng sớm hôm nay, Caesar đã đến công ty Bạch Tô bàn công chuyện.
Anh vừa ngồi xuống trò chuyện với Bạch Tô không lâu thì nghe thấy giọng An Kỳ ở bên ngoài.
“Để tôi ra ngoài xem.” Nói xong, Caesar đứng dậy muốn đi ra.
“Tôi đi cho.” Bạch Tô cũng biết là giọng An Kỳ, hơi ngăn cản Caesar.
Nhưng Bạch Tô vừa rời đi thì Caesar cũng đi theo sau.
An Kỳ tiến lên, thấy Bạch Tô, cô ta chỉ vào Bạch Tô chuẩn bị mắng tiếng, nhưng còn chưa mở miệng thì đã thấy… Caesar?
“Sao anh lại ở đây?”
Không thấy Caesar đã tức giận, gặp được Caesar càng tức hơn.
Caesar lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt như dã thú, thậm chí không trả lời cô ta mà nhíu mày nói: “Đủ rồi! Ra ngoài!” Giọng nói lạnh lẽo, không khí như có thể kết băng.
An Kỳ sợ tới mức ngậm miệng lại, không dám nói thêm.
Sau đó Caesar nhìn Bạch Tô, nói: “Chúng ta tiếp tục trò chuyện về hợp đồng đi.”
Nghe vây, An Kỳ bất mãn.
Cô ta vội tiến lên túm cánh tay Caesar, nói: “Anh không tính giải thích với em mà lại muốn đi nói chuyện nữa hả?”
Caesar nhìn cô ta: “Giải thích cái gì? Em từ đâu nghe thấy mấy chuyện vớ vẩn đó hả? Lúc trước em không phải là kẻ ngu ngốc như vậy.
Em không tin con người anh thì anh còn giải thích gì nữa?”
Nói xong, Caesar dẫn Bạch Tô vào văn phòng.
An Kỳ đứng tại chỗ thật lâu, siết chặt nắm tay nhìn hai người, thậm chí Caesar chẳng thèm nhìn cô ta thêm một lần nào nữa.
An Kỳ chần chờ, không dám nói gì, nhưng trong lòng rất áp lực.
Nhưng cô ta biết rõ lúc này mình không thể gây sự thêm nữa.
Cô ta có thể quấy rối, có thể kiếm chuyện với Bạch Tô lúc Caesar không biết thế nào cũng được.
Thậm chí cô ta quấy rối kiểu gì cũng không cần bận tâm hình tượng.
Nhưng trước mặt Caesar, cô ta không thể làm thế.
Không thể để Caesar có ấn tượng xấu về mình.
An Kỳ buồn bực nắm tay, trong lòng rất tủi thân.
Rốt cuộc Bạch Tô có sức hút gì, chẳng những chủ động hôn mà bây giờ còn mượn cớ công việc quấn lấy Caesar! An Kỳ càng nghĩ càng tức giận, nhưng lại bất lực, đành phải xoay người rời đi.
Chẳng qua khi An Kỳ đi về phía thang máy, định rời đi thì lại thấy một người đàn ông bước ra thang máy.
Người đàn ông này cao 1m85, ăn mặc tây trang phẳng phui, dung nhan đẹp đẽ như điêu khắc, An Kỳ không khỏi ngây người.
Không chỉ vì người đàn ông này quá đẹp trai, mà còn gì… đây là mặt của Phó Vân Tiêu!
Cô ta quan sát người này, người này cũng thấy cô ta.
“Sao vậy? Chúng ta quen nhau à?” Phó Vân Tiêu lên tiếng,