“Chút chuyện cỏn con đó mà hoảng hốt cái gì! Kêu bảo vệ đuổi đi là được!” Phó Vân Tiêu cau mày, bất mãn nói.
Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thời gian trên đồng hồ rồi nói với Bạch Tô: “Cuộc họp này rất quan trọng, em mau đi đi…” Nói xong, anh ta muốn dẫn Bạch Tô đi tiếp.
“Nhưng…” Thư ký chần chờ nhìn Phó Vân Tiêu, cắn môi ngăn cản Phó Vân Tiêu và Bạch Tô, vội giải thích: “Nhưng… Nhưng là… một người phụ nữ dẫn theo một đứa bé làm ầm ĩ dưới lầu, họ… tự xưng là người nhà của anh.” Giọng thư ký càng ngày càng nhỏ, ấp úng nhìn hai người.
Bạch Tô sửng sốt, không nhúc nhích, siết chặt nắm tay, chần chờ thật lâu.
“Phó Vân Tiêu” sốt ruột nói với Bạch Tô: “Bạch Tô, em đừng quan tâm, chắc chắn là giả mạo.
Chúng ta mau đi…” Cuộc họp này thực sự rất quan trọng với anh ta.
“Đừng quan tâm họ, cô xuống lầu đi.” Phó Vân Tiêu lại vội ra lệnh cho thư ký, sau đó kéo Bạch Tô muốn đi về phía phòng họp: “Chúng ta đi họp trước, mọi người đã chờ từ lâu rồi.”
“Anh đi chủ trì cuộc họp trước đi, em xuống lầu giải quyết chuyện này rồi sẽ đến.” Bạch Tô chần chờ, cắn răng suy nghĩ rồi mới nói.
Nói xong, Bạch Tô sốt ruột muốn xuống lầu.
“Bạch Tô!” Phó Vân Tiêu chạy tới kéo Bạch Tô, vội vàng giải thích: “Em không tin anh à? Chuyện nhỏ đó để cấp dưới xử lý là được.
Cuộc họp hôm nay quan trọng hơn.”
Bạch Tô dừng lại, ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu.
Cô thấy trán Phó Vân Tiêu đã chảy mồ hôi.
“Anh có chuyện gì lừa em à? Bây giờ nói còn kịp.” Cô bình tĩnh nhìn Phó Vân Tiêu, gằn từng chữ.
“Anh… anh có chuyện gì lừa em chứ? Em cũng biết dưới lầu là kẻ gây chuyện đòi tiền thôi, anh sợ họ bất cẩn làm em tổn thương.
Hơn nữa… đây là cuộc họp sản phẩm cỡ lớn đầu tiên mà anh tổ chức sau khi trở về công ty, anh sợ mình sẽ không thể làm chu đáo nên cần em bổ sung.” Phó Vân Tiêu tranh thủ giải thích.
Anh ta càng giấu diếm, Bạch Tô lại càng nghi ngờ.
“Anh chờ em năm phút, em xử lý xong chuyện dưới lầu thì sẽ lập tức đi lên.”
Bạch Tô không giải thích với Phó Vân Tiêu, đi theo thư ký xuống lầu.
Lúc Bạch Tô đến nơi, hiện trường đã trở nên hỗn loạn.
Tiếng khóc của trẻ con, tiếng ồn của phụ nữ, tiếng thì thầm của người chung quanh đều vang lên.
Thấy Bạch Tô, mọi người nhường ra một đường, thấy được người phụ nữ và đứa bé bị mọi người vây quanh, còn có một người là Nghiêm Đình.
Tư thế của Nghiêm Đình vừa thấy đã biết là kẻ đầu têu chuyện này.
Đứa bé vẫn ngồi dưới sàn khóc: “Ba! Con muốn tìm ba!”
Nghiêm Đình cầm một đóa hoa hồng dỗ cô bé, nhưng không thể dỗ được.
Thấy Bạch Tô đi tới, Nghiêm Đình cũng đứng dậy lại gần Bạch Tô.
“Sao anh còn ở đây?” Bạch Tô nhíu mày nhìn Nghiêm Đình.
“Tôi không ở đây thì sao có thưởng thức trò hay này?” Nghiêm Đình cười như không cười nói.
Bạch Tô nhìn đứa bé ngồi trên sàn nhà, muốn bế cô bé dậy, đồng thời hỏi rõ rốt cuộc là như thế nào.
Không ngờ người phụ nữ ngồi dưới sàn thấy Bạch Tô thì lập tức bảo vệ đứa bé: “Sao? Cô giành chồng của người khác, bây giờ còn muốn giành con của người khác hả?”
Bạch Tô sửng sốt, cánh tay khựng lại, chậm rãi buông xuống.
Cô không rõ chuyện này là thế nào, càng không hiểu họ đang nói gì.
Cô quay sang kêu thư ký: “Lấy hai cái ghế tới đây cho họ.
Trên sàn nhà lạnh lẽo.”
Nói xong, Bạch Tô nhíu mày nhìn Nghiêm Đình: “Thế này