Họ nói Bạch Tô điên rồi là vì… người phụ nữ này kể lại thật sự rất rõ ràng.
Bởi vì chồng cô ta giống Phó Vân Tiêu, mà lúc trước mọi người đều cam chịu rằng Phó Vân Tiêu đã chết.
Sau này Phó Vân Tiêu trở về, mọi người cũng hùa theo, nói gì nghe nấy.
Bây giờ lại có một người phụ nữ tìm đến, mọi người cho rằng Bạch Tô là biến thái.
“Trời ơi! Không thể nào, chẳng lẽ tổng giám đốc Bạch tìm một thế thân của Phó Vân Tiêu?”
“Trời ạ!”
Một người nhắc nhở, những người khác đều hùa theo.
Thấy bàn tay kia sắp đánh trúng mặt Bạch Tô, bỗng một người đàn ông cản lại.
Caesar cau mày.
Anh đang định đến đây tìm Bạch Tô bàn chuyện, nhưng không ngờ vừa đi vào thì thấy cảnh này, thậm chí không kịp tìm hiểu tình huống thì thấy có người muốn đánh Bạch Tô.
Caesar bắt lấy tay cô ta rồi hất nó ra, lúc này mới bình tĩnh nhìn người phụ nữ kia, nói: “Có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói, đừng đánh.”
Caesar lên tiếng mới thu hút sự chú ý của Bạch Tô.
Bạch Tô nhìn người phụ nữ kia, cắn môi nói: “Cho nên ý cô là chồng tôi, Phó Vân Tiêu chính là chồng cô?”
“Tôi đã hỏi thăm rồi, chồng cô đã chết từ lâu rồi, anh ta cũng không phải là siêu nhân, rơi xuống từ chỗ đó thì sao mà sống nổi? Cô đừng có lừa chồng người khác tới đây mà còn không chịu thừa nhận!”
Mặc dù bị Caesar ngăn cản, nhưng người phụ nữ này vẫn không chịu yếu thế, nhìn Bạch Tô kêu to.
Nghiêm Đình nhanh chóng ngăn cản người phụ nữ này: “Ê ê ê, rốt cuộc tôi phải nói với cô bao nhiêu lần cô mới hiểu? Chuyện này không liên quan tới Bạch Tô, là chồng cô với một người phụ nữ khác hợp tác lừa gạt người khác, Bạch Tô cũng là nạn nhân.
Nếu cô muốn kiếm chuyện thì đi mà tìm người phụ nữ đã cho chồng cô tiền ấy.”
Người phụ nữ này không chịu, kiên quyết dây dưa: “Cô ta không phải là đồng bọn với người phụ nữ kia thì sao chồng tôi lại thành chồng cô ta?”
Câu này khiến Nghiêm Đình á khẩu không trả lời được.
“Mau trả chồng tôi đây!” Người phụ nữ này lại bắt đầu la to.
“Gọi điện thoại cho Viên Xuân Vọng, kêu anh ta mau xuống đây!”
Thư ký không phản ứng kịp: “Cái gì?”
Nghiêm Đình thở dài, lặp lại lần nữa: “Chính là Phó Vân Tiêu, gọi điện cho anh ta kêu anh ta xuống đây!”
Người vây lại đây càng ngày càng nhiều.
Đứa bé đang khóc, người phụ nữ càn quấy, Bạch Tô nhìn như bình tĩnh, nhưng đầu óc đã trống rỗng.
Cô hoàn toàn không ngờ sẽ là cảnh tượng này, nếu nghĩ ra… có lẽ cô sẽ xem tư liệu mà Nghiêm Đình cho mình.
“Cô ngồi sang bên này đi.” Caesar vẫn nhìn Bạch Tô, rõ ràng Nghiêm Đình đã quyết đoán đưa ra giải pháp, chung quanh lại ồn ào, vậy mà Bạch Tô vẫn không có phản ứng gì.
Anh hơi lo lắng, không nhịn được kêu Bạch Tô một tiếng, hy vọng Bạch Tô có thể rời khỏi nơi này.
“Họ sẽ giải quyết xong xuôi chuyện này.”
Bạch Tô lắc đầu: “Tôi muốn ở lại để xem đáp án cuối cùng.”
Thực ra trong lòng cô đã tràn đầy phức tạp.
Cô cũng không biết mình đứng ở đây làm gì, nhưng hình như đứng ở đây thì mới là đúng nhất.
Thật lâu sau, Phó Vân Tiêu vẫn chưa xuống dưới.
Nghiêm Đình cau mày đứng dậy, chuẩn bị lên lầu kéo Phó Vân Tiêu giả xuống đây.
Nhưng đúng lúc này, Phó Vân Tiêu chần chờ bước ra thang máy.
Anh ta cố gắng ưỡn thẳng lưng, kéo cổ áo một cách bối rối.
Vậy thì sẽ trông thong dong hơn, nhưng khi thấy người phụ nữ kia, ánh mắt anh ta trốn tránh, không dám nhìn thẳng.
“Ba! Ba!” Đứa bé thấy Phó Vân Tiêu thì lập tức nhảy xuống ghế.
Anh ta nhìn thoáng qua đứa bé, lập tức kêu người ngăn nó lại.
“Ba! Ba không cần con với mẹ nữa hả?” Đứa bé càng khóc càng thương tâm.
“Tôi không biết họ! Mau mang ra ngoài!” Phó Vân Tiêu còn mưu toan ngụy biện, khoát tay kêu người bên ngoài.
Người phụ nữ ngơ ngác đứng tại chỗ, từ ban đầu vui sướng khi thấy anh ta, cho đến khi anh ta nói không