Con mắt An Kỳ xoay tròn, lại giải thích: “Là tiệc tối ở nước ngoài.
Chị ấy là người thành phố A, chúng ta đến thành phố A lại không có bạn bè gì nên em mới liên lạc với chị ấy.”
“Trước kia cô ta làm gì?”
“Trước kia chị ấy là… người mẫu.
Thực ra bọn em không quen nhau lắm đâu, bây giờ em cũng không biết chị ấy đang làm gì nữa.” Thấy Caesar vẫn gặng hỏi, An Kỳ sợ lộ nên vội vàng lấp liếm.
Caesar trầm tư gật đầu, bắt đầu tiếp tục đọc sách, nói: “Bớt tiếp xúc với người phụ nữ đó thì tốt hơn.
Cô ta cho anh cảm giác rất lạ.”.
truyện xuyên nhanh
An Kỳ không để bụng tới lời này, thè lưỡi rồi nhanh chóng đổi đề tài.
Hai người trò chuyện một hồi rồi về phòng ngủ của mình.
Sáng sớm hôm sau, Caesar nhận được điện thoại của thư ký.
“Caesar, hôm nay chúng ta có cuộc hẹn với nhà triển lãm Bác Liệt Ninh xem hội trường.
Anh xem hôm nay anh rảnh lúc nào, tôi còn hẹn giờ với đối phương.”
Caesar cúi đầu xem đồng hồ: “Hẹn sáng nay đi.
Tôi không đến công ty, đi thẳng tới đó.”
Cúp điện thoại, Caesar lái xe chạy thẳng tới nhà triển lãm Bác Liệt Ninh.
Trên đường đi, anh gọi điện cho Bạch Tô, hẹn cô cùng đến đây, xác nhận nơi chụp ảnh cuối cùng.
Hôm nay họ sẽ đi xem hai giai đoạn khác biệt của một dự án, nơi chụp ảnh ở công viên nước cần dùng để chụp những bộ ảnh tuyên truyền trong giai đoạn đầu, còn buổi họp báo và catwalk sẽ được tổ chức ở nhà triển lãm Bác Liệt Ninh.
Nhà triển lãm Bác Liệt Ninh nằm ở ngoại ô thành phố A.
Caesar lái xe một tiếng mới tới nơi.
Khi anh đến thì người quản lý nhà triển lãm đã chờ anh.
Anh ta mở cửa nhà triển lãm cho Caesar rồi rời đi, để họ xem từ từ.
Không lâu sau, Bạch Tô cũng tới nơi.
Thấy Caesar, cô lễ phép gật đầu, hai người bắt đầu cùng nhau xem nhà triển lãm.
Nhà triển lãm Bác Liệt Ninh rất lớn, cả hội trường được thiết kế thành hình tròn, chính giữa là sân catwalk dài trăm mét, đằng trước là sân khấu triển lãm hình chữ nhật đa chức năng, đằng sau là màn hình led mặt cong siêu lớn, có thể phối hợp để triển lãm hình tượng doanh nghiệp hoặc sản phẩm.
Chung quanh sân khấu triển lãm là ghế ngồi được xếp theo kiểu bậc thang, có thể bảo đảm mỗi một chỗ ngồi đều có thể quan sát rõ hiện trường.
Trên nóc nhà được thiết kế lộ thiên, vừa thấy được trời xanh mây trắng vừa có thể điều chỉnh ánh đèn theo đúng nhu cầu.
Đây là nhà triển lãm tư nhân, không mở ra cho bên ngoài, chỉ dùng để cho các doanh nghiệp thuê tổ chức buổi họp báo, hoặc là hoạt động khác, cho nên các chi tiết trong nhà triển lãm đều rất tinh xảo.
Khuyết điểm duy nhất là bên trong nhà triển lãm sử dụng rất nhiều thiết bị công nghệ cao, cho nên gây quấy nhiễu sóng điện thoại, di động sẽ rơi vào trạng thái không có tín hiệu.
Bạch Tô và Caesar đều rất hài lòng với các bố trí trong nhà triển lãm, họ chỉ cần xác định chi tiết cụ thể để tiến hành trang trí lại.
Bạch Tô quan sát nhà triển lãm một lượt, suy tư một chút rồi trình bày ý tưởng của mình: “Chỗ sân khấu thì bày ra logo của tập đoàn AC và Tư Bản Thượng Tắc, tiến hành trừu tượng hóa, lập thể hóa logo, hình thành xung đột với các thiết kế khác trên sân khấu, làm tôn lên đặc điểm của doanh nghiệp.
Chung quanh sân khấu điều chỉnh ánh đèn để làm tôn lên hiệu ứng thị giác, thu hút ánh mắt của khán giả, càng dễ dàng giúp truyền thông tuyên truyền.”
Caesar gật đầu, ra hiệu cho Bạch Tô nói tiếp.
“Gam màu chính phải tuân theo nguyên tắc tối giản, nhất trí với sản phẩm, trang phục và môi trường chung quanh.
Tôi đề nghị dùng gam màu chủ đạo là xanh lam và trắng.
Một mặt phù hợp với màu dấu hiệu của doanh nghiệp, mặt khác càng dễ đắp nặn phong cách cao cấp.”
Nói xong, Bạch Tô quay sang nhìn Caesar, lại phát hiện Caesar không nói gì nhiều mà vẫn