Caesar suy tư một lát rồi chậm rãi nói: “Trước khi tập đoàn AC tiến vào thành phố A, các nhãn hiệu thời trang cao cấp ở thành phố A hầu hết đều bị CG lũng đoạn.
CG với AC ở quốc gia khác là kẻ thù đối đầu, cạnh tranh rất dữ dội.”
Bạch Tô gật đầu, không nói gì, tiếp tục nghe Caesar kể chuyện.
Bạch Tô còn tưởng Caesar sẽ kể công chúa Bạch Tuyết, cô bé lọ lem, hay là ba chú lợn con gì gì đó, không ngờ… Caesar lại kể chuyện như vậy? Quả nhiên rất phù hợp với Caesar.
Ngẫm lại, anh ấy mà kể chuyện ba chú lợn con thì cũng không phù hợp thân phận.
“AC là doanh nghiệp lâu đời rất truyền thống, mặc dù căn cơ thâm hậu, có tài chính rất hùng hậu, nhưng chế độ quản lý của nó lại có khuyết điểm rất lớn, tham nhũng cực kỳ nghiêm trọng.” Caesar dừng lại một chút rồi kể tiếp: “Muốn đánh bại CG, đầu tiên AC phải tiến hành cải cách nội bộ.
Sau khi tiến vào AC, tôi đã thay máu cho AC, điều chỉnh là chiến lược và định vị cho AC ở quốc gia khác, tốn nửa năm mới hạ gục CG…”
Caesar kể êm tai, Bạch Tô nghe buồn ngủ, không nhịn được ngáp một cái.
“Anh kể chuyện hay kể lại huyền thoại thương nghiệp của anh?” Bạch Tô có thể nhận ra Caesar không phải là loại người làm được thành tích gì thì sẽ chém gió.
Caesar kể chuyện này chắc cũng cảm thấy nhàm chán lắm.
Cô muốn tăng thêm chút thú vui cho anh nên mới nói vậy.
Không ngờ Caesar lại nghi hoặc nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Trừ công việc, còn có thể trò chuyện cái gì?”
“Chẳng lẽ cuộc sống của anh chỉ có công việc thôi sao? Còn có thể trò chuyện cuộc sống, tình cảm, sở thích… trò chuyện về ước mơ, về tương lai.” Bạch Tô nở nụ cười, giải thích với Caesar.
“Anh đẹp trai thế này, còn là tổng giám đốc trẻ tuổi nhất AC, chắc chắn trước kia từng yêu đương rất nhiều lần đúng không?” Bạch Tô tò mò nhìn anh.
Cô thật sự rất đói, nếu không dời lực chú ý đi thì có lẽ sẽ ăn hết cây cỏ ở đây mất.
Nhưng Caesar suy nghĩ thật kỹ, lại lắc đầu.
Bạch Tô không tin.
“Có phải anh muốn bảo việc đời tư nên không muốn nói về đề tài này không? Vậy tôi sẽ trao đổi lại bằng đời tư của toi.” Bạch Tô đang định kể về đời tư của mình thì nghe Caesar bình tĩnh nói: “Trong trí nhớ của tôi, cuộc sống của tôi đều ở nhà họ An.
Công việc của tôi là giúp AC đánh bại Cg, kinh doanh AC, đến tuổi thì kết hôn với An Kỳ, sinh con…”
“Vậy anh coi như là con nuôi của nhà họ An hả?” Bạch Tô hứng thú hỏi.
“Có thể nói vậy.” Caesar gật đầu.
“Vậy anh… thích An Kỳ sao?” Bạch Tô bỗng tò mò hỏi.
Lần này, Caesar suy nghĩ thật lâu mới đáp: “Tôi không biết cái gì gọi là thích hay không thích.” Có thể nói trừ công việc, Caesar chỉ làm mọi việc theo lẽ thường.
Bạch Tô rất hiếm khi thấy Caesar nghiêm túc suy nghĩ.
Nhiều khi anh luôn giải quyết tất cả nan đề một cách nhẹ nhàng.
Không ngờ lúc anh nghiêm túc lại quyến rũ đến thế, nhất là khi nghiêm túc suy nghĩ chuyện khác chứ không phải là công việc.
“Ừm… vậy thì tôi lấy ví dụ cho anh đi.” Bạch Tô quá nhàm chán nên nói: “Đối mặt với tình cảm, đàn ông có phản ứng khác phụ nữ.
Phụ nữ sẽ càng nhiệt tình, càng thẳng thắn hơn, còn đàn ông thì thiên tính không cho phép họ bày tỏ tình yêu, đa số tình huống họ đều không thể thẳng thắn nói rõ cảm xúc trong lòng.”
Bạch Tô suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nhưng đàn ông khi đối mặt với người anh ấy thích thfi sẽ nghĩ mọi cách