Bạch Tô còn chưa nói gì, Phó Lôi Minh đã nổi cơn thịnh nộ, trừng mắt nhìn Caesar: “Anh...”
“Chỉ là một cốc rượu thôi mà, tổng giám đốc Phó sao lại phản ứng mạnh như thế, tôi không cẩn thận va vào cốc của tổng giám đốc Bạch.
Bây giờ tôi đền cho cô ấy một cốc hoặc một bình rượu là được rồi mà.”
Caesar tiếp tục nói nhẹ nhàng như thể không biết chuyện gì cả.
“Không sao, không sao, tôi đổi một cốc khác là được.”
Bạch Tô cũng không rõ tại sao Phó Lôi Minh lại đột nhiên kích động như vậy, nhìn anh ta vội vàng nói.
“Tôi đi đây.”
Caesar nói xong liền tự đi lấy rượu cho Bạch Tô.
Anh cầm cốc rượu có nồng độ nhẹ đưa cho cô, nhưng ánh mắt của anh trong toàn bộ quá trình vẫn không rời khỏi Phó Lôi Minh.
“Giám đốc Phó, chăm sóc giám đốc Bạch cho tốt nhé, dù sao cũng có nhiều khách nam, cô Bạch lại là phụ nữ, cũng là người thân của giám đốc Phó.”
Caesar dùng giọng điệu du dương trầm bổng nói xong câu này, ý tứ cảnh cáo rõ ràng.
Phó Lôi Minh cực kỳ không vui, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể trừng mắt nhìn Caesar, vô cùng miễn cưỡng nói một câu: “Nếu giám đốc Caesar không yên tâm thì có thể ở lại cùng nhau uống rượu.”
Anh ta khiêu khích nhìn Caesar chằm chằm.
Bạch Tô đứng bên cạnh cảm thấy hơi kỳ lạ… Tại sao… giữa Caesar và Phó Lôi Minh đột nhiên lại có mùi thuốc súng, cảm giác giông bão ập đến này là sao?
“Đi thôi, đừng để khách hàng đợi lâu, tôi không phải đã đổi cốc mới rồi sao?”
Bạch Tô liếc nhìn Phó Lôi Minh, rồi kéo anh ta về lại vị trí cũ.
Caesar cũng chuẩn bị rời đi.
Kết quả, Phó Lôi Minh nhất quyết không bỏ qua, đột nhiên hét lớn: “Đợi đã!”
“Anh không ở lại uống hai ly mà định cứ thế rời đi?”
Phó Lôi Minh nhìn Caesar, lại lần nữa nhìn chằm chằm vào anh.
Anh ta đã hạ thuốc một lần, hạ thêm lần nữa rất khó.
Vì vậy chỉ đành phát tiết phẫn nộ lên người Caesar.
Caesar chậm rãi xoay người, đôi mắt sâu như đáy nước liếc nhìn Phó Lôi Minh, khóe miệng cười nhẹ.
Anh rõ ràng không sợ gì cả.
Nhưng đúng lúc này, Caesar còn chưa mở lời, âm thanh của một cô gái đã vang lên.
“Caesar, em tìm anh từ nãy đến giờ, hóa ra anh ở chỗ cô Bạch.”
An Kỳ từ xa chạy đến, trực tiếp khoác lên tay của Caesar.
Cô đã tìm anh được một lúc lâu rồi, vừa phát hiện anh đang ở cùng với Bạch Tô thì vô cùng mất hứng.
Tuy nhiên, cô không thể hiện ra ngoài.
Cô nhìn Bạch Tô, lại liếc Phó Lôi Minh, rồi bắt đầu làm nũng: “Nếu cô Bạch ở đây còn có khách, thì chúng ta cũng không làm phiền cô ấy nữa.”
An Kỳ mỉm cười nhìn Bạch Tô nói.
Dứt lời, thậm chí còn chưa đợi Caesar đồng ý đã vội vàng mang anh đi.
“Anh nói hôm nay chỉ đi theo em, thì đừng quan tâm đến bọn họ nữa!”
Sau khi An Kỳ mang Caesar đi ra xa, mới không vui nói với anh.
Ánh mắt của Caesar vẫn nhìn chằm chằm Bạch Tô, lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn khác.
Việc này càng khiến An Kỳ bực bội.
Cô nhíu mày, bất đắc dĩ thay đổi vị trí, ngồi ở cạnh Caesar, vừa hay ngăn cản anh nhìn về phía Bạch Tô, sau đó tự rót cho mình một cốc rượu.
“Hôm nay là ngày quán của Vãn Vãn khai trương, chúng ta đến để ủng hộ, ai ngờ lại không thuận lợi như thế này.”
An Kỳ hờn giận uống rượu, nói tiếp.
“Cũng không phải không thuận lợi, chỉ là...”
Caesar muốn giải thích hành động vừa nãy của mình, anh nhìn ra, An Kỳ hiện đang không vui.
Nhưng anh còn chưa kịp giải thích, An Kỳ đã đứng dậy: “Không uống nữa, chúng ta đi thôi.”
An Kỳ nói xong liền kéo Caesar ra ngoài.
“Đi đâu?”
Anh vừa đi theo cô vừa hỏi.
“Dù sao cũng chỉ đến chúc quán bar của Vãn Vãn phát tài, em cũng