Trong giây phút đó, Bạch Tô cũng không biết tại sao, vốn dĩ cô đang cảm thấy say rượu, lại thoáng thanh tỉnh.
Tay cô vẫn cầm chai nước khoáng đang uống dở, sau đó nhanh chóng quay người uống nốt, rồi đi vào quán bar.
Khi Bạch Tô tiến đến chỗ ngồi, tiệc rượu đã gần kết thúc.
Phó Lôi Minh âm trầm ngồi một bên không nói chuyện, cũng không rót rượu cho Bạch Tô nữa.
Nhìn dáng vẻ của anh ta, Bạch Tô cảm thấy hơi hoang mang, đi đến gần nhỏ giọng hỏi: “Không đàm phán thành công?”
Cô cũng đã uống nhiều rượu như vậy mà bọn họ vẫn còn điều gì không hài lòng?
Phó Lôi Minh vẫn giữ vẻ mặt cũ, thái độ khác hẳn lúc mời rượu cho Bạch Tô, giống như hai người khác nhau vậy.
“Ký rồi.
”
Anh ta lạnh nhạt đáp.
Dứt lời liền trực tiếp đứng dậy rời đi, sau đó vào tìm khách hàng nói chuyện phiếm.
Nghe thấy hợp đồng đã được ký, Bạch Tô thấy nhẹ nhõm hơn.
Bởi vì cô thực sự đã uống quá nhiều, cũng không có tâm trạng nghĩ đến việc Phó Lôi Minh biến đổi sắc mặt trước đó.
Sau cùng, Bạch Tô lại mời bọn họ một ly rồi mới tiễn khách rời khỏi quán bar.
Tiễn khách xong, Phó Lôi Minh hầu như không quay đầu, cũng không liếc mắt nhìn Bạch Tô, trực tiếp ra khỏi quán bar lái xe rời đi.
Bạch Tô uống quá nhiều, đầu vô cùng choáng váng, hiển nhiên, bây giờ cô không thể tự lái xe.
Cô ngồi ngoài cửa quán bar, lấy điện thoại ra gọi cho tài xế.
Tuy nhiên, cô vừa ngồi lên xe không quá 10 phút thì nghe thấy tiếng gõ cửa kính, cùng lúc đó một giọng nói vang lên: “Đi thôi, tôi đưa cô về.
”
Cô từ từ ngẩng đầu lên, trước mắt cô hiện ra một khuôn mặt tinh xảo như sao Hàn.
Khuôn mặt này không thuộc về ai khác, chính là Nghiêm Đình.
Bạch Tô vừa nhìn thấy là Nghiêm Đình thì lập tức nhíu mày: “Cảm ơn, anh không cần đưa tôi về nhà nữa.
Tôi đã gọi tài xế rồi.
”
Kể từ lần cuối cùng cô gặp Nghiêm Đình rồi tan rã trong không vui, Bạch Tô đã không muốn nói chuyện cùng với anh ta nữa.
Tuy nói… Phó Vân Tiêu là giả, nhưng Nghiêm Đình cũng đóng một vai tròn không nhỏ trong việc lột trần “Phó Vân Tiêu”.
Điều này khiến cô không có cách nào đối diện được với Nghiêm Đình.
Bảo là ghét thì việc người ta làm cũng đúng.
Nhưng Bạch Tô không thể nào nói không ghét anh ta được.
Kết quả, sau khi cô nói xong, Nghiêm Đình cũng không có ý muốn rời đi, chỉ cười nhẹ, lại nhìn về phía Bạch Tô: “15 phút trước, số điện thoại đuôi 6031 của cô Bạch thông qua tổng đài gọi tài xế phải không, tôi chính là người tài xế đó, tôi sẽ lái xe cẩn thận để đảm bảo an toàn cho quý khách.
”
Dứt lời, Nghiêm Đình lấy điện thoại đưa cho Bạch Tô nhìn bằng chứng và tin nhắn của tổng đài.
Sau khi nghe xong, Bạch Tô nhíu chặt lông mày.
“Anh tại sao lại muốn làm tài xế?”
Đây tuyệt đối không phải nghề nghiệp của Nghiêm Đình, nhưng hiện tại… anh ta thực sự đến rồi.
“Đặc biệt làm tài xế cho cô, cảm động không.
”
Nghiêm Đình xem như không có chuyện gì xảy ra, nhìn Bạch Tô cười nói.
Bạch Tô bất lực liếc nhìn anh ta, Nghiêm Đình cũng đã cười tươi như thế này rồi, hơn nữa trước đây không phải lỗi của anh ấy, cô đương nhiên không thể nói thêm gì nữa, mà bây giờ cô đã quá mệt rồi.
Vì vậy, Bạch Tô không giằng co với anh ta về vấn đề này nữa, trực tiếp mở cửa xe.
Ngay khi ngồi trở lại, Bạch Tô lập tức nhắm mắt, nhưng vì uống quá nhiều rượu, giữa đường cô lại nôn một lần, lúc này dạ dày cô quặn đau, cực kỳ khó chịu.
Cô lấy tay ấn lên dạ dày, nhưng bụng vẫn kêu không ngừng.
Nghiêm Đình ngồi vào vị trí lái, nhưng vừa ngồi xuống, anh ta đã phát hiện Bạch Tô khác thường, nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Không thoải mái sao?”
Bạch Tô nhắm chặt mắt, lắc đầu.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi quay tay lái vòng lại, không đưa Bạch Tô về nhà.
Mười lăm phút sau, Nghiêm Đình đỗ xe xong, nhìn Bạch Tô: “Xuống xe đi.
”
Cô mở to mắt, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhíu mày.
“Đây là chỗ nào?”
Bạch Tô nhìn Nghiêm Đình, nghi ngờ hỏi.
“Một tiệm cháo, ăn chút cháo trước đã, ăn xong dạ dày sẽ thoải mái hơn.
”
Dứt lời, cùng không quan tâm cô đồng ý hay không, anh ta trực tiếp rút chìa khóa đi xuống xe.
Bạch Tô dừng lại một chút, cũng xuống xe