Anh ta đẩy Bạch Tô, rồi quay người đi vào nhà.
Còn đắc ý nhìn về phía cô!
Bạch Tô tức giận nắm chặt hai tay, vội vàng túm anh ta lại.
“Mời anh ra ngoài!”
Cô hung dữ nhìn anh ta, gằn từng chữ một.
Người đàn ông say bí tỉ bị Bạch Tô kéo lại, nhưng không hề sợ hãi.
Anh ta chắc chắn trong nhà cô không có đàn ông!
Anh tự tin quay đầu lại, liếc mắt nhìn Bạch Tô, không để ý tới cô, tiếp tục tự tin nói: “Tôi đã để ý đến cô từ lâu rồi, cô thường hay ra ngoài vào lúc 6h sáng và đến sau 10h tối mới lái xe về, thỉnh thoảng sẽ chạy bộ xung quanh nơi này, thậm chí tôi cũng biết cô mặc quần áo gì, trang điểm như thế nào.
Cô trông cũng đẹp, nhưng nhà mà không có đàn ông thì không an toàn đâu.
Nếu cô không muốn ở đây, theo tôi về nhà cũng được.”
Người đàn ông nói một cách ngả ngớn, rồi trắng trợn nhìn ngắm Bạch Tô.
Ban đầu cô còn khá bình tĩnh nói chuyện với anh ta, nhưng cô đột nhiên hoảng sợ khi nghe thấy người đàn ông bỉ ổi trước mặt này nói ra thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô.
Anh ta thật đáng sợ! Lần này anh ta không phải vì say rượu trực tiếp đến đây quấy rối, mà là có âm mưu sẵn!
Nhưng cô cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Cô nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt âm lãnh, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
“Nếu anh còn không rời khỏi đây, không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể gọi báo cảnh sát thôi!”
Vừa dứt lời, Bạch Tô cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho cảnh sát.
“Cút nhanh!”
Nghiêm Đình nghe thấy âm thanh ồn ào ngoài cửa, không biết đã đi ra khỏi phòng từ lúc nào.
Anh trực tiếp dùng tay đẩy người đàn ông ra khỏi cửa, gầm lên với đối phương.
Tiếp đó, Nghiêm Đình quay người nhìn Bạch Tô, dùng giọng nói ấm áp, dịu dàng dỗ cô: “Cô ở trong phòng đợi tôi một chút, tôi giải quyết việc này giúp cô.”
Bạch Tô hơi do dự: “Thôi kệ đi, anh đừng đi nữa, tôi vẫn nên báo cảnh sát thì hơn.”
Nghiêm Đình không nói gì thêm, quay người đi ra ngoài, rồi đóng cửa giúp cô.
Bạch Tô lo lắng nhìn ra ngoài từ cửa sổ, cô sợ Nghiêm Đình đánh người đàn ông say rượu đó, dù sao thì người đàn ông này trông có vẻ chắc khỏe hơn Nghiêm Đình, hơn nữa trước đó anh bị thương bởi vì chở cô về nhà, bây giờ lại đánh nhau với người ta một trận, lòng cô càng thêm áy náy.
Kết quả là Nghiêm Đình đi ra ngoài nhưng không làm gì cả.
Miệng anh ta đóng rồi mở, không biết đã nói gì với người đàn ông ngoài cửa, người đàn ông cứ gật đầu lia lịa rồi sau đó rời khỏi đây.
Bạch Tô mở cửa cho Nghiêm Đình.
“Anh vừa nói gì với anh ta vậy?”
Cô tò mò không biết Nghiêm Đình đã nói gì mà khiến người đàn ông ngoan ngoãn rời đi.
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô, bỗng cười tà mị: “Tôi nói với anh ta, tôi là bạn trai của cô, bảo anh ta cách xa cô một chút.”
Anh thích thú nói đùa với cô, nở nụ cười dịu dàng nói.
Bạch Tô cau mày nhìn anh, điều cô ghét nhất ở Nghiêm Bạch chính là dáng vẻ ngả ngớn của anh ta.
Loại thái độ này dùng để tán cô gái trẻ thì còn được, còn Bạch Tô hoàn toàn không tiếp nhận được.
Thấy cô cau mày, Nghiêm Đình lập tức thu hồi lại dáng vẻ đùa cợt của mình.
Anh cẩn thận nhìn Bạch Tô, lại thở dài một hơi, vẫn không giải thích anh ta đã nói gì.
“Người đàn ông kia tuy uống say, nhưng lời anh ta nói, có câu tôi cảm thấy rất đúng.”
“Câu nào?”
Nghiêm Đình do dự nhìn Bạch Tô vài giây, rồi thăm dò nói: “Cô sống ở đây một mình, thực sự không an toàn.
Cô có từng nghĩ đến tìm một nửa khác cho mình?”
Trong giây lát, anh lại phá bỏ hình tượng đứng đắn của mình.
Bạch Tô hung hăng nhìn anh, rồi quay người đi.
Sau một lúc, cô mới quay lại, nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Đình, nghiêm túc nói: “Thực ra, tôi cảm thấy Phó Vân Tiêu chưa chết.”
Lời này được nói rất chậm, cũng rất nghiêm túc.
Vốn dĩ Nghiêm Đình còn đang đùa cợt, nhưng sau khi nghe cô nói xong, anh ta đột nhiên ngừng cười, nhíu mày.
Anh biết việc vạch trần Phó Vân Tiêu giả lần trước đã để lại rất nhiều tổn thương cho Bạch Tô, anh cũng rất lo lắng cho cô, nhưng giả chính là giả, anh phải để Bạch Tô nhìn rõ sự thật, vì vậy anh vẫn phải phơi trần nó ra.
Tất nhiên, anh cũng có sự ích kỷ riêng của mình.
Nhưng lần này Bạch Tô lại nói