Bạch Tô dở khóc dở cười.
“Không cần đâu ạ, cảm ơn ông.”
Cô xấu hổ nhìn chủ quán nói.
Vốn dĩ ngồi ở đây với Nghiêm Đình đã đủ ngại rồi, bây giờ đúng là càng ngại ngùng hơn.
Nhưng ông chủ không cảm thấy mình có gì không đúng, vẫn nhiệt tình nói: “Không cần khách sáo, cầm lấy đi, chúng tôi cũng hay tặng một phần quà nhỏ cho phụ nữ có thai khi đến quán cháo, đây chỉ là một chút thành ý của chúng tôi thôi.”
Chủ quán nhiệt tình đặt sách dạy nấu ăn lên bàn, rồi quay người đi tiếp đón khách ở bàn khác.
“...”
Bạch Tô cười bất đắc dĩ.
Kết quả, khi ngẩng đầu lên lại thấy Nghiêm Đình đang chăm chú nhìn cô.
Xấu hổ ho một tiếng, Bạch Tô cũng không quan tâm đến anh ta, đầu không ngẩng lên nữa, tập trung ăn cháo.
Thực ra, ban đầu, từ lúc Bạch Tô đến thành phố B tham gia cuộc họp, Nghiêm Điềm đóng giả bạn trai, đến khi cô rơi xuống nước, anh ta mang bác sĩ tư nhân đến cứu, rồi lại vạch trần việc Phó Vân Tiêu là giả…
Mặc dù Bạch Tô vẫn luôn không thích cách làm của Nghiêm Đình, tận lực duy trì khoảng cách với anh ta, nhưng cô cũng hiểu, anh ta luôn quan tâm đến việc liên quan đến cô.
Hơn nữa lần này Bạch Tô uống say, anh ta còn đặc biệt đăng ký làm tài xế để tiếp cận, tất cả cô đều nhìn thấy hết.
Cho nên, dù cô vẫn không thích Nghiêm Đình nổi, nhưng mà cô biết mình không nên có thái độ như thế với anh ta nữa.
Dù sao về tình về lý, thái độ cũng nên thay đổi.
Chính xác mà nói, trong lòng cô rất cảm kích anh ta.
Hai người ăn cháo xong, Nghiêm Đình lại chở cô về nhà.
“Đi thôi, tôi đưa cô về.” Ngồi vào vị trí lái, anh ta nói với Bạch Tô một câu.
Cô gật đầu cũng không nói chuyện.
Sau khi ăn xong, dạ dày của cô đã thoải mái hơn rồi, ngồi trong xe không bao lâu liền ngủ mất.
Cho đến khi Nghiêm Đình dừng xe, gọi cô tỉnh lại.
“Đến rồi.”
Anh ta đưa chìa khóa xe cho Bạch Tô.
Cô dụi đôi mắt lim dim nói: “Cảm ơn.”
“Anh về kiểu gì?”
Bạch Tô thấy Nghiêm Đình chở cô đến nơi xong, cũng thuận tiện xuống xe, không khỏi quan tâm hỏi.
“Gọi taxi, ngoài trời lạnh, cô mau vào trong nghỉ ngơi đi.”
Thời tiết quả nhiên rất lạnh, Nghiêm Đình vừa nói vừa quấn chặt lại quần áo.
Cô không trả lời anh, trong lúc cô đang do dự không biết làm gì, thì đúng lúc một chiếc xe taxi đi đến, Nghiêm Đình vẫy tay gọi xe.
Bạch Tô cũng không rối rắm nữa, quay người đi vào biệt thự.
“Rầm!”
Tuy nhiên, cô chưa đi được vài bước thì đã nghe thấy tiếng phanh gấp từ phía sau truyền đến, và ngay sau đó, một âm thanh lớn vang lên.
Bạch Tô sửng sốt, vội vàng quay đầu lại.
Chỉ thấy taxi của Nghiêm Đình va chạm với một chiếc xe tải nhỏ.
Xem chừng rất khó giải quyết.
Cô sợ hãi chạy đến, thấy Nghiêm Đình ôm đầu từ ghế sau chậm rãi bước ra.
“Anh không sao chứ?”
Nhìn anh ta bước ra, cô vội vàng tiến đến hỏi thăm.
Dù sao anh ta cũng vì đưa cô về nhà nên mới xảy ra tai nạn, cô cực kỳ áy náy.
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô lắc đầu, xoa cái trán: “Không sao, xước sát tí thôi.”
Bạch Tô nhíu mày, quan sát anh ta, đúng thật là chỉ bị xước da mới yên tâm.
Ở một bên khác, tài xế xe taxi và chủ xe tải nhỏ đang cãi nhau.
Hai chiếc xe đều thì thiệt hại nghiêm trọng, may mà người không bị làm sao.
Tài xế taxi đòi chủ xe tải bồi thường, còn chủ xe tải lại cho rằng không phải trách nhiệm của mình, hai bên cãi nhau om sòm.
Hai bên không ai nhường ai, mỗi người một lý lẽ.
Nghiêm Đình lúc đó đang ngồi ghế sau xem điện thoại, cho nên cũng không biết lỗi là của bên nào, vì vậy không nói gì.
Không còn cách nào khác, sau cùng tài xế xe taxi báo cảnh sát, gọi họ đến xử lý tranh chấp.
Tiết trời càng ngày càng lạnh, gió đêm từ từ thổi đến.
Bạch Tô bị gió