Bạch Tô lúc đó vẫn đang trò chuyện với Caesar, nhưng cô đã chú ý đến An Kỳ rời đi, sau đó Nghiêm Đình gọi đến khiến cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô vội vàng nói với Nghiêm Đình ở đầu dây bên kia: “Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Tô nhìn Caesar tự nhiên nói: “Bạn của tôi tới rồi, tôi đi trước đây.”
Caesar gật đầu, để cô rời đi.
Bạch Tô rời đi không bao lâu,thì An Kỳ mở cửa bước vào.
“Em quay lại rồi?”
Caesar nhìn thấy An Kỳ, liền hỏi.
“Cô Bạch đâu rồi? Anh đứng đây một mình à?”
An Kỳ đang thăm dò chuyện giữa Bạch Tô và Caesar.
“Cô ấy đi ra ngoài rồi.”
Caesar không nhìn cô thêm nữa, mà đi đến bên cạnh và trò chuyện với các nhân viên về công việc tiếp theo.
Thấy vậy, An Kỳ nhanh bước đến bên cạnh Caesar, kéo tay anh, chuẩn bị rời đi.
“Anh ở đây còn có việc gì không? Nếu không thì chúng ta về nhà đi, em hơi đau đầu.”
Cô chớp to đôi mắt, đáng thương nói.
Caesar trầm tư suy nghĩ, rồi bình tĩnh gật đầu.
“Vậy để anh đưa em về.”
“Tuyệt quá.”
An Kỳ có được câu trả lời thỏa đáng, rất vui vẻ tự nhiên nói chuyện với Caesar, nhưng khi An Kỳ nắm tay Caesar chuẩn bị đi ra ngoài, lại phát hiện Caesar lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại.
Tên hiện trên điện thoại chính là: Bạch Tô..
Trái tim An Kỳ vừa buông lỏng trong giây phút, lập tức lại thắt chặt, có chút không vui hỏi Caesar: “Tại sao lại muốn gọi cô Bạch?”
“Chỉ là thông báo một chút, chúng ta rời đi.”
“Không cần thông báo, hai người chúng ta rời đi thì…” An Kỳ không vui, muốn nói với Caesar.
Tuy nhiên, Caesar đã ngắt lời cô và nói: “Chúng ta là đối tác làm việc, và hiện tại vẫn đang trong giờ làm việc.
Đây là phép lịch sự kinh doanh cơ bản nhất.”
Khi nói đến lịch sự kinh doanh, An Kỳ chỉ có thể im lặng.
Cô biết...!Cô nên nghe lời, nên hiểu chuyện.
Hơn nữa, trước đó cô đã đồng ý với ông nội, việc cô không thể trì hoãn nhất chính là công việc của Caesar.
So sánh với các thứ khác, công việc của Caesar được đặt lên hàng đầu.
Vì vậy, cô ấy mặc cho Caesar thực hiện cuộc gọi này.
Sau khi gọi xong, họ quay trở lại xe, rồi Caesar đã đưa cô về nhà.
Tuy nhiên, ngay cả khi có Caesar ở bên cạnh, cô vẫn ngày càng cảm thấy bất an.
An Kỳ cáu kỉnh, cảm thấy không thể tiếp tục như thế này nữa.
Cô nhất định phải tìm cách đảm bảo cảm giác an toàn cho mình, vì vậy An Kỳ cầm điện thoại, nghĩ ngợi một lúc rồi gửi tin nhắn cho người phụ trách của một công ty truyền thông ở thành phố A.
Nội dung tin nhắn là “Tổng giám đốc Ceasar tập đoàn AC sắp cùng An Kỳ đính hôn và chuẩn bị tổ chức quy mô lớn, tốc độ phải nhanh, giá cả tùy thuộc vào anh.”
Không đến 10 giây sau, cô nhận được một tin nhắn khác.
Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn một chữ: “OK.”
Ngày hôm sau, tại tập đoàn AC.
Caesar vừa bước vào sảnh, các đồng nghiệp đi ngang qua đều chúc mừng anh.
“Chúc mừng Caesar và cô An Kỳ.”
Caesar cau mày không nói gì.
Anh bước vào thang máy và nhìn thấy tất cả các quảng cáo đèn LED trong thang máy đều hiển thị tin tức Caesar đính hôn với An Kỳ.
Anh càng cau mày chặt hơn, im lặng bước vào văn phòng.
Anh bật máy tính và lướt qua những tin tức nóng hổi ở thành phố A trên mạng.
“Trời ơi, Caesar của tập đoàn AC và An Kỳ đính hôn.”
“Caesar và An Kỳ.
Cách tốt nhất để thể hiện tình cảm chính là kết hôn với cô ấy.”
“Tôi đã ăn hết thức ăn cho FA rồi.
Tình yêu của Caesar và An Kỳ đã làm náo động thành phố rồi.”
Ở đâu cũng đăng tin lễ đính hôn của Caesar và An Kỳ.
Anh lạnh nhạt đóng lại tin tức, cúi đầu bắt tay làm việc.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên
“Vào đi.”
Caesar vẫn cúi đầu làm việc, cũng không ngẩng lên.
Cập nhật truyện nhanh tại { TRUMt ruyeЛ.
vИ }
“Caesar, anh thích khách sạn cử hành đính hôn nào trong số những nơi mà