Sáng hôm sau, An Kỳ khẽ mở mắt.
Cô cảm thấy đầu đau nhói sau hai cú va chạm mạnh.
Cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm qua, cô chỉ nhớ rằng sau khi thoát khỏi Mộ Vãn Vãn cô đã nhảy lên xe, gọi điện cho Caesar, rồi ngủ thiếp đi.
Nhìn xung quanh, nhận thấy mình đang nằm trên ghế sô pha ở nhà, đằng xa có một bóng lưng thẳng quay mặt về phía cô đọc báo khoác trên người bộ đồ ngủ ở nhà giản dị, cô mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của anh, trông thật rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
"Caesar, khát! "
An Kỳ nhúc nhích, cố gắng ngồi dậy.
Sự đau đớn trên cơ thể và sự đau đớn ở một bộ phận cụ thể khiến cô nhận ra! Đêm qua, hình như cô đã làm gì đó.
Khi nghĩ đến điều này, An Kỳ không khỏi nhếch lên khóe môi mỉm cười.
Nghe thấy động tĩnh ở đây, Caesar dừng lại, đặt tờ báo trên tay xuống, đứng dậy và rót một cốc nước.
An Kỳ nhẹ nhàng dựa người vào sô pha, sau khi cầm cốc nước mà Caesar đưa, cô mới chậm rãi uống một ngụm nước lớn, sau đó có phần ẩn ý hỏi anh: “Hôm qua anh cứu em sao?”
“Ừm, anh đã cứu em.
”
Caesar do dự một hồi rồi gật đầu.
An Kỳ khẽ mỉm cười, tuy rằng không nhớ Caesar đã làm gì với mình, nhưng vẫn nhớ tới kế hoạch của cô và Mộ Vãn Vãn, khi tỉnh lại vào lúc này, những thay đổi thân thể này cũng đã được chứng minh! Xem ra, những gì sẽ xảy ra vẫn đang theo kế hoạch.
“Cảm ơn anh, Caesar.
”
Khuôn mặt An Kỳ ửng hồng, càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, nụ cười càng hằn sâu hơn.
Caesar gật đầu.
“Lúc nãy bên váy cưới gọi điện cho em, khi nào em đỡ mệt, anh sẽ đi cùng em thử váy nhé.
”
Caesar nhanh chóng đổi chủ đề, không muốn An Kỳ lo lắng về chuyện ngày hôm qua.
Nhìn có vẻ An Kỳ không còn nhớ gì, có lẽ như vậy lại là chuyện tốt đối với cô.
Nghe những lời của Caesar, An Kỳ càng cảm thấy vui hơn, cô mừng rỡ ôm lấy cánh tay anh, chớp chớp đôi mắt to.
“Em khỏe rồi, giờ chúng ta có thể đi luôn.
”
“Vậy em rửa mặt mũi đi, anh lên lầu thay quần áo.
”
Caesar bình từ rút tay ra, đi đến tủ lấy áo khoác cho An Kỳ giọng điệu tràn đầy dịu dàng.
An Kỳ vui vẻ cầm lấy quần áo, trực tiếp nhảy khỏi sô pha, nhìn theo bóng Caesar bước lên lầu.
Sau khi thay xong đồ,Caesar xuống lầu, sau đó cùng An Kỳ lên xe đi đến cửa hàng lễ phục.
Trước đây, An Kỳ đều cười nói nô đùa trong xe cùng Caesar, nhưng anh ít khi đáp lại.
Tuy nhiên, lần này, giọng điệu của anh lại rất nhẹ nhàng, trả lời An Kỳ hết lần này đến lần khác, cho dù đó là những chủ đề nhàm chán.
Cho đến khi tới cửa hàng lễ phục, nhân viên niềm nở chào đón họ vào.
“Xin chào, cô An.
”
Nhìn thấy An Kỳ bước vào, nhân viên phục vụ họ trước đây liền tiến lên, lịch sự chào hỏi.
An Kỳ gật đầu: “Cái váy của tôi đâu?”
“Váy của cô đã chuẩn bị xong rồi ạ, mời cô đi lối này.
”
Nhân viên phục vụ khẽ cúi đầu sau đó đưa cô vào phòng thử đồ của khu VIP.
An Kỳ ngoảnh đầu lại, thấy Caesar đang chọn gì đó ở quầy lễ tân, không đi theo cô.
“Caesar?” An Kỳ gọi.
“Em thử trước đi.
”Caesar khẽ gật đầu.
An Kỳ bặm môi, nhưng vẫn vui vẻ thử quần áo.
Bộ quần áo rất vừa vặn, cô nhìn mình trong gương, quay đi quay lại hai lần, rất hài lòng.
Cô mặc váy chạy xuống lầu: “Caesar, trông em đẹp không?”
“Đẹp lắm, anh vừa chọn một chiếc váy khác, em thử xem.
”
Chiếc váy An Kỳ đang mặc sẽ được mặc trong buổi lễ đính hôn, cả thiết kế và chất liệu của nó đều rất đặc biệt.
Nhưng chiếc váy mà Caesar chọn lại là! một chiếc váy cưới dài hết cỡ.
An Kỳ đã mong chờ anh chọn một chiếc váy đính hôn khác cho cô.
Không ngờ khi nhân