“À đúng rồi.
” Caesar nhíu mày nói.
“An Kỳ vừa gọi điện cho bác, cháu với nó chuẩn bị làm đám cưới đấy à?”
Khi ông cụ An đặt ra câu hỏi thì Caesar đã đoán được.
“Vâng.
”
Ở đầu bên kia điện thoại, ông cụ An ngập ngừng rồi mới bình tĩnh nói tiếp, “Cháu có thể cho bác biết tại sao đột nhiên lại quyết định làm đám cưới không?”
Trước đây, ông cụ An biết rất rõ tình cảm của Caesar.
Hơn nữa, ông cụ An hiểu tính cách và năng lực của An Kỳ, cô ấy không thể nào giữ chân được Caesar, nhưng ông ấy vẫn quyết định để An Kỳ ở lại bên cạnh Caesar.
Tuy nhiên, ông cụ An cho rằng Caesar sẽ không kết hôn với An Kỳ, bởi vậy, ông ấy cảm thấy bất ngờ khi nghe tin An Kỳ sẽ làm đám cưới.
“Vì cháu muốn cho An Kỳ cảm giác an toàn, muốn cô ấy yên tâm.
”
Qua điện thoại, giọng nói của Caesar rất điềm tĩnh, không hề dao động.
Nghe Caesar nói vậy, ông cụ An không còn gì để thắc mắc.
Một lát sau mới có tiếng cười sảng khoái vang lên trong điện thoại, “Tốt! Tốt! Tốt! Cháu với An Kỳ đều là con của bác, hai đứa hạnh phúc thì bác cũng yên tâm.
”
Ngừng lại một thoáng, ông cụ An lại nói tiếp, “Bác sẽ cho người giúp đỡ hai đứa chuyện cưới hỏi, bác không còn việc gì nữa, cháu đến với An Kỳ đi.
”
“Vâng.
”
Nói xong, Caesar tắt cuộc gọi.
Lúc này, nhân viên mà An Kỳ nhờ đến gọi Caesar cũng đã tới.
“Thưa anh, cô An gọi anh lên tầng thử quần áo.
”
Nhân viên lễ phép gọi.
Caesar gật đầu, rồi đi theo nhân viên.
Buổi chiều, tại tập đoàn tài chính Vân Thượng.
"Tổng giám đốc Bạch, tập đoàn AC vừa cho người gửi đến cô một tấm thiệp mời.
"
Thư ký đặt thiệp mời lên bàn Bạch Tô rồi xoay người đi ra.
Bạch Tô hơi băn khoăn, nhận lấy thiệp mời rồi mở ra.
Cô tưởng là lễ đính hôn của An Kỳ và Caesar, thế nhưng trên thiệp lại viết ba chữ, "Lễ thành hôn.
"
Cô trầm ngâm cầm tấm thiệp mời, cuối cùng vẫn mở ra.
Ngày cưới đã cận kề, chỉ còn ba ngày nữa, lễ đính hôn ban đầu đã được đổi thành lễ cưới.
Cô ngây người nhìn thiệp mời, không biết đang nghĩ ngợi gì.
Chốc lát, cô mới sực tỉnh lại sau khi đọc nội dung tấm thiệp.
Bạch Tô tiện tay mở lịch ra xem, trùng hợp là ba ngày sau có thời gian, nhưng cô chau mày lại.
Mặc dù ngày hôm đó có thời gian, nhưng cô không muốn tới dự đám cưới của Caesar và An Kỳ.
Tuy nhiên, nếu cô không tham dự thì chắc chắn An Kỳ sẽ không vui, bởi An Kỳ trước nay luôn hiểu lầm cô, không tham gia hôn lễ, ngược lại sẽ chứng tỏ cô chột dạ.
Bạch Tô đang nghĩ ngợi mông lung thì chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên, là cuộc gọi của Caesar.
Bạch Tô hơi bối rối, nhưng sau khi do dự, cô vẫn bắt máy.
"Bạch Tô, ba ngày nữa tôi sẽ kết hôn với An Kỳ, cô có rảnh không?"
Caesar nói luôn với Bạch Tô.
Bạch Tô do dự, cô có thời gian, nhưng trong thâm tâm có một tiếng nói cứ văng vẳng: "Tôi không muốn đi.
"
"Không phải là hai người định đính hôn trước à?"
Cuối cùng, Bạch Tô cất tiếng hỏi.
Một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Sau đó, Caesar thẳng thừng đáp: "Không, đổi lễ đính hôn thành lễ thành hôn luôn.
"
"An Kỳ bảo tôi nhất định phải mời cô đến dự đám cưới.
"
Dừng lại một lúc, Caesar bổ sung thêm.
Ở phía bên này, Bạch Tô đắn đo, "Ừ, được, tôi sẽ đến dự, chúc mừng hai người.
"
Caesar đã nói như vậy, hiển nhiên là cô phải đáp lại.
Nói xong cô bèn cúp điện thoại.
Là phụ nữ, cô rất hiểu suy nghĩ của An Kỳ.
Cô ấy có thể tự mình gọi điện thoại mời Bạch Tô, dù sao chăng nữa thì cô ấy cũng đã chọn trang phục cho lễ đính hôn cùng với Bạch Tô, đích thân mời Bạch Tô hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng cô ấy muốn khoe khoang, muốn có cảm giác an toàn nên đã nhờ Caesar mời Bạch Tô đến dự.
Bạch Tô biết rất rõ trong lòng An Kỳ đang nghĩ gì, nhưng còn Caesar thì cô không thể đoán ra được.
Thật lòng mà nói, cô rất biết ơn Caesar, anh ta đã cứu cô lúc bị rơi xuống nước, khi vạch mặt Phó Vân Tiêu giả, anh đã đưa cô đi chơi thoát khỏi phòng kín, còn bị nhốt trong phòng triển lãm cùng cô một đêm, và thậm chí còn bị bắt cóc, Caesar vẫn liều mình cứu cô.
Sau khi cùng nhau trải qua nhiều chuyện, mối quan hệ của họ đã vượt xa quan