Bạch Tô lái vòng vo trong bãi đỗ xe thật lâu mới phát hiện một chỗ đỗ xe còn trống, nhưng mà hai bên của vị trí đỗ này đều đầy xe khác rồi, nếu muốn đi vào trót lọt đòi hỏi kỹ thuật rất cao.
Cô mở gương chiếu hậu, vừa cẩn thận quan sát vừa nghiêng người.
Những chiếc xe vào sau đều liên tục hối thúc Bạch Tô.
Bạch Tô càng lo lắng càng không kiểm soát được phương hướng.
Chỉ kịp nghe ‘rầm’ một tiếng, xe của cô quả thật vào được chỗ đỗ rồi nhưng không ngờ chiếc Ferrari thể thao bên cạnh cũng di chuyển, cho nên cô đã quẹt trầy mất một mảng sơn lớn trên thân xe.
Sau đó, một người đàn ông nước Pháp lịch lãm bước xuống khỏi xe.
Với mái tóc xoăn và bộ vest nho nhã lễ độ, anh ta từ tốn xắn cổ tay áo lên, lấy tay sờ vào vị trí bị quẹt trầy.
Bạch Tô rút chìa khóa xe, vội bước xuống xe.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, do tôi không cẩn thận, tiền sửa xe hết bao nhiêu tôi sẽ gửi lại anh.
”
Bạch Tô vừa đi đến vừa giải thích.
Người đàn ông nước Pháp chậm rãi quay đầu, nhìn Bạch Tô, khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp.
“Không có việc gì lớn, vết xước nhỏ thôi, gọi công ty bảo hiểm đến sửa là được.
”
Bạch Tô cũng bước đến xem xét chỗ bị cô quẹt phải.
Tấm sắt bảo vệ bánh của xe sau đã bị lõm vào một lỗ, thân xe màu vàng bị quẹt trầy hết một mảng lớn.
Lúc trước cô đi theo Phó Vân Tiêu xem xe đã từng nhìn thấy chiếc xe này, đây là xe thể thao bản giới hạn, toàn cầu chỉ có 200 chiếc, giá tiền tu sửa cực kỳ xa xỉ.
“Tôi bồi thường cho anh.
”
Bạch Tô ngượng ngùng nói, ngẩng đầu nhìn người đàn ông tao nhã trước mặt.
Cô biết xe bản giới hạn rất có ý nghĩa với chủ sở hữu, dù cho có tìm đến thợ sửa chữa hàng đầu thì cũng không thể tìm thấy loại sơn giống y hệt được.
Nhưng người đàn ông nước Pháp này có vẻ không hề tức giận, khóe miệng vẫn lộ ra vẻ tươi cười như trước.
“Đi ăn cơm trước đi, nếu không sẽ hết chỗ đấy.
”
Anh ta vẫn lễ độ, nhìn Bạch Tô nói: “Đầu bếp ở đây thật giống phù thủy, thường rất khó tìm, cô không nên phụ lòng những mỹ thực này.
”
Người đàn ông nhẹ nhàng cất giọng nói với Bạch Tô, ngay cả khóe miệng mỉm cười cũng trở nên lãng mạn kỳ lạ.
Lúc này Erica cũng từ trên xe đi xuống, Bạch Tô do dự nhìn thoáng qua xe rồi lại nhìn Erica.
“Đây là số điện thoại của tôi, sửa xe xong thì gọi cho tôi một cuốc, bao nhiêu tiền tôi gửi trả anh.
”
Bạch Tô tự hỏi một chút, sau đó quyết định đưa số điện thoại của mình cho anh ta, nở một nụ cười ngượng ngùng rồi mới đi theo Erica lên lầu ăn cơm.
Bên trong nhà hàng được thiết kế theo phong cách tiêu chuẩn của Pháp, có một cái đèn nhỏ vàng mờ, mỗi bàn đều được trang trí bằng hoa cúc.
Trong đại sảnh có đặt một cây đàn dương cầm, nghệ sĩ dương cầm vừa mới diễn tấu xong.
Người ở trong này dùng bữa, nam thì mặc vest mang giày da, còn nữ thì mặc những bộ lễ phục dạ hội lộng lẫy.
Bạch Tô và Erica tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Bạch Tô tò mò đánh giá bối cảnh xung quanh, liên tục gật đầu tán thưởng.
Erica ra hiệu cho người phục vụ đưa menu đến, lúc này mới miễn cưỡng kéo Bạch Tô đang chìm đắm trong khung cảnh xung quanh trở lại.
“Các đầu bếp ở đây có rất nhiều kiểu chế biến thức ăn, phong cách độc đáo cho nên thường xuyên thay đổi, thu hút mọi người từ khắp nơi trên thế giới đến thưởng thức, mẹ có thể thử xem qua thực đơn, rất khác biệt…”
Erica tùy ý mở thực đơn, giới thiệu cho Bạch Tô từng món một, tựa như cậu rất quen thuộc với nơi này.
Sau khi gọi món, Erica mới quay đầu lại nhìn về phía Bạch Tô, giới thiệu cho cô về nguồn gốc của nhà hàng này.
Quả nhiên, đồ ăn ở nhà hàng này cực kỳ hợp khẩu vị của Bạch Tô.
Cho dù là mùi vị hay phong cách trang trí đều khiến Bạch Tô vô cùng hài lòng.
“Hài lòng không?”
Erica nhìn Bạch Tô hỏi.
“Đừng tưởng như vậy thì mẹ sẽ tha thứ cho con chuyện hồi sáng!”
Bạch Tô không thèm nâng đầu, làm bộ còn đang tức giận, nhưng trên mặt cô lại chẳng thể hiện chút giận dữ nào.
“Ai da ai da, súp nấm kem này thật ngon!”
Bạch Tô đã sớm không thèm so đo với Erica, nhanh chóng kêu Erica nếm thử thức ăn.
Erica mỉm cười, nhìn Bạch Tô nói: “Món gan ngỗng ở đây cũng rất nổi tiếng, Con gọi… một phần nữa cho mẹ ăn thử nhé? Hương vị không giống với những chỗ khác, kỹ