Arthur rất lễ độ, ngay cả trong quá trình nói chuyện cũng rất có chừng mực, không hề quá lời chút nào, kiểu nói chuyện phiếm này khiến Bạch Tô vô cùng thoải mái.
Hai người đơn giản nói mấy câu, máy hát của nhà hàng truyền đến một bản piano du dương.
Bạch Tô nhẹ nhàng buông ly rượu xuống, lắng nghe âm nhạc, chân mày hơi nhíu lại.
Cô từng nghe qua rất nhiều các bản nhạc piano khác nhau rồi, nhưng bản nhạc đang được phát trong máy hát này cô lại chưa từng nghe bao giờ.
Nhìn ra thắc mắc của Bạch Tô, Arthur giải thích một câu với Bạch Tô: “Bản nhạc cô đang nghe đã được nghệ sĩ dương cầm mà nhà hàng thuê thu âm từ trước, nghệ sĩ của bọn họ đã đến giờ tan ca rồi, còn tất cả những bản nhạc đó đều là nghệ sĩ dương cầm của họ tự mình sáng tác, vì vậy có thể cô chưa từng nghe qua.
”
Nội tâm Bạch Tô có chút kinh ngạc, bởi vì một cái nhíu mày nhất thời của cô không ngờ bị Arthur nhìn thấy.
“Cô Bạch cũng thích nhạc piano sao?”
Arthur mỉm cười, lễ phép hỏi.
“Tôi thích nó, nhưng lại không hiểu lắm.
”
Bạch Tô khiêm tốn đáp một câu.
Arthur kêu hai người phục vụ lại, nhẹ giọng thì thầm vài câu vào tai họ.
Người phục vụ gật đầu.
“Cô Bạch xin chờ một chút.
”
Lúc này, anh ta và người phục vụ rời khỏi bàn ăn, để lại Bạch Tô với vẻ mặt hoang mang khó hiểu.
Ngay sau đó, cô thấy Arthur đang chậm rãi đi đến cây đàn piano phía trước.
“Tác phẩm tiếp theo tôi xin dành tặng cho cô Bạch xinh đẹp.
”
Bạch Tô hơi ngạc nhiên, cô chưa từng nghĩ tới Arthur thế mà lại vì cô, diễn tấu một bản piano.
Lời vừa dứt, ánh đèn trên sân khấu lập tức trở nên tối sầm.
Chỉ còn lại một cái đèn chiếu nhỏ, chiếu thẳng vào người đàn ông đang đánh đàn.
Arthur mặc một thân lễ phục, ngón tay thon dài đàn một vài nốt ngẫu nhiên trên phím đàn, tùy tiện đánh ra vài nốt, tiếng đàn du dương bắt đầu cất lên, cả nhà hàng đều đưa mắt tập trung vào Arthur.
Một khắc im lặng, tiếng đàn tựa như tinh linh nhẹ nhàng bay bổng.
Chẳng mấy chốc, Bạch Tô đã hoàn toàn chìm đắm vào những thanh âm tuyệt vời đó, theo nhịp điệu, chân mày khi thì giãn ra, khi thì nhăn lại, tất cả cảm xúc hoàn toàn dung nhập vào bản nhạc.
Đàn piano trong tay anh ta tựa như một sinh vật sống, khi thì nhanh nhẹn nhảy múa, khi thì rủ rỉ khe khẽ.
Tất cả mọi người đều bị tiếng đàn thu hút, dừng mọi động tác, im lặng thưởng thức một bản nhạc tuyệt vời.
Sau khi đàn xong, Arthur đứng dậy thân sĩ chào cảm ơn.
Tại hiện trường đều không hẹn mà đồng loạt vỗ tay, cực kỳ nhiệt liệt.
Arthur chậm rãi quay về vị trí của Bạch Tô, tất cả ánh mắt đều theo bước chân anh ta đổ dồn về phía Bạch Tô, có hâm mộ, cũng có ghen tị.
Tất cả phụ nữ đều nhìn chằm chằm Bạch Tô, ai cũng muốn nhìn cho rõ, nữ chủ nhân của người đàn ca khúc đó là ai.
Bạch Tô sớm đã quen với những ánh mắt như vậy, không chút quan tâm ánh mắt người phụ nữ khác nhìn mình thế nào
“Anh đàn quá xuất sắc! Sao anh có thể làm được?”
Bạch Tô thật tâm cảm thấy thần kỳ, khen Arthur một câu từ tận đáy lòng.
Cô cũng từng nghe qua không ít người diễn tấu piano trực tiếp, nhưng đàn đến động lòng người như Arthur thì vẫn là lần đầu tiên cô được tận tai nghe thấy.
Arthur khẽ cười một chút, đưa một tờ danh thiếp đến trước mặt Bạch Tô: “Nếu có cơ hội, hy vọng cô có thể đến nghe buổi hòa nhạc của tôi.
”
Bạch Tô nhận lấy danh thiếp, kinh ngạc há hốc mồm.
“Anh là…”
“Minh tinh?”
Cô thế nào cũng không tưởng tượng được, mình tùy tiện quẹt một cái xe, hóa ra chủ nhân của chiếc xe lại là một nghệ sĩ dương cầm người Pháp cực nổi tiếng!
“Tôi chỉ là một nghệ sĩ yêu thích piano mà thôi!”
Arthur khiêm tốn nói, cảm xúc giữa hai hàng lông mày rất lãnh đạm, tựa như đây chỉ là một lời giới thiệu, lời mời giữa Bạch Tô và anh ta, sớm đã tập mãi thành quen, vô cùng bình thường.
Sau đó, hai người lại trò chuyện vài câu đơn giản, Bạch Tô liền đứng dậy chào tạm biệt, chuẩn bị về nhà cùng Erica.
Mãi cho đến lúc yên vị trên xe rồi, Bạch Tô ngồi ở ghế sau, trong đầu vẫn còn vang vọng tiếng đàn piano ban