Sắc mặt của Bạch Tô trầm xuống, cô không nói gì.
“Tại sao cô lại không nói lời nào thế? Không lẽ cô chỉ muốn cúp điện thoại còn không muốn biết nơi Vương Tiểu Đồng đang ở sao?”
Dường như, giọng điệu của Nhiêu Tuyết trong điện thoại tùy ý.
Nhưng thực tế, cô ta đang cực kỳ đắc ý.
Bạch Tô không có tâm trạng nào để nghe cô ta nói này nọ.
Nhưng khi nghe được ba chữ Vương Tiểu Đồng thì lòng của cô bỗng căng thẳng.
“Hiện tại, Tiểu Đồng đang ở đâu?”
Bạch Tô sốt ruột hỏi lại.
“Cô cầu xin tôi đi.
Hay là không phải cô rất có năng lực sao? Tự mình đi điều tra đi.”
Nhiêu Tuyết nói giọng khiêu khích qua điện thoại.
Những lời này thật sự xúc phạm.
Bạch Tô tức giận muốn đi xuyên qua điện thoại di động, đánh cho cô ta một trận.
Nhưng vì Vương Tiểu Đồng, Bạch Tô hít một hơi thật sâu, cố gắng nhẫn nhịn.
“Tôi cầu xin cô hãy cho tôi biết đi.”
Bạch Tô hạ giọng xuống, thành khẩn nói.
“Được thôi, rất tốt!”
Từ trong điện thoại truyền tới tiếng vỗ tay của Nhiêu Tuyết.
“Hiện tại, Vương Tiểu Đồng đang ở số 248 đường Lâm Ấm.
Nếu như cô muốn cứu cô ta thì hãy lấy mạng của mình ra đổi.
Tôi cho cô thời gian là nửa ngày.
Chậm một chút cũng không được.”
Sau đó, cô ta cúp điện thoại.
Bạch Tô nắm chặt tay lại, cô suy nghĩ một chút rồi đi thẳng ra khỏi cửa.
Nhiêu Tuyết cho cô thời gian là nửa ngày.
Cô không kịp suy nghĩ biện pháp khác, chỉ có thể tự mình đi đổi lấy Vương Tiểu Đồng.
Thật ra, trong lòng cô cũng hiểu được, Nhiêu Tuyết đang nhắm vào cô.
Nếu như cứu được Vương Tiểu Đồng thì Bạch Tô cô đây sẽ khó thoát.
Cô nhanh chóng khởi động xe, đầu cũng không nghĩ thêm nữa, mau chóng chạy ra khỏi nhà.
Nhưng mà, cô còn chưa ra khỏi khu nhà của mình đã gặp Nghiêm Đình đứng ở ven đường chờ cô.
Bạch Tô vội dừng xe lại.
“Xuống xe!”
Không để cho Bạch Tô nói chuyện, Nghiêm Đình mở thẳng của xe của Bạch Tô ra.
“Anh làm gì vậy?”
Bạch Tô khó hiểu nhìn Nghiêm Đình.
“Không có thời gian để giải thích.
Anh đưa em tới đường Lâm Ấm.
Anh biết đoạn đó.”
Nghiêm Đình nói xong, Bạch Tô nhanh chóng chạy tới ghế phó lái.
Anh ta đạp chân ga, xe vội vàng phóng đi.
Dáng vẻ của Nghiêm Đình nghiêm túc, tốc độ lái xe nhanh đến cực hạn, cực kỳ chuyên chú lái xe.
Bạch Tô nhìn thấy bộ dạng này của Nghiêm Đình thì mày nhăn lại.
Cô không hiểu, bản thân mình chưa nói câu nào nhưng Nghiêm Đình lại biết cô muốn đi tới đường Lâm Ấm?
Nhưng giờ phút này, cô không dám làm phiến Nghiêm Đình đang lái xe.
Cô sợ sẽ khiến cho anh bị phân tâm.
Tình huống bây giờ rất nguy hiểm.
Việc Nghiêm Đình đi cũng cô khiến cho cô cảm thấy yên tâm hơn.
Tại số 248 trên đường Lâm Ấm có một tòa nhà đang thi công dở.
Một chiếc ô tô chạy với tốc độ nhanh bất ngờ phanh gấp dừng ở ngay ven đường
“Tới rồi sao?”
Bạch Tô nghi ngờ nhìn Nghiêm Đình hỏi.
Nghiêm Đình gật đầu, anh mở cửa xuống xe.
“Số 248 chính là tòa nhà thi công dở kia.”
Nghiêm Đình bình tĩnh nói.
Bạch Tô không nói lời nào, cô nhanh chóng chạy vào bên trong.
Cô rất lo lắng cho Vương Tiểu Đồng nên không có quan sát tình huống của tòa nhà thi công dở này.
Nghiêm Đình cau mày quan sát một lượt tòa nhà thi công dở.
Anh ta cẩn thận nhìn xem có chỗ nào có thể dễ dàng chạy trốn khi có chuyện xảy ra ngoài ý muốn không? Sau đó mới đuổi theo hướng Bạch Tô vừa đi.
Cánh cửa sắt ở trước mặt đã hoen rỉ, Bạch Tô gõ cửa mạnh.
Thậm chí còn có cả xỉ sắt rơi xuống.
Ngay sau đó từ trong tòa nhà truyền tới tiếng bước chân.
Dường như là không chỉ có một người.
Lòng bàn tay Bạch Tô chảy đầy mồ hôi vì lo lắng.
Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, Vương Tiểu Đồng bây giờ ra sao.
Cô chỉ có thể hít thở thật sâu.
Cố gắng ép buộc bản thân không được nghĩ tới những cảnh tượng kia nữa.
Tuy nhiên, cô vẫn không tránh khỏi run rẩy, cô rất căng thẳng.
Không có cách nào giảm bớt được.
May mắn thay, lúc này, Nghiêm Đình đã chạy từ xa đến và đứng bên cạnh Bạch Tô.
Anh ta ngẩng đầu nhìn vẻ mặt căng thẳng của Bạch Tô, vỗ nhẹ lên vai cô nói: "Đừng sợ, còn có anh ở đây."
Bạch Tô ngẩng đầu lên, liếc nhìn Nghiêm Đình.
Cô muốn nói lại thôi, sau cùng chỉ gật đầu.
Cánh cửa sắt hoen rỉ từ từ mở ra, Nhiêu Tuyết chậm rãi xuất hiện trước mặt bọn họ với nụ cười trên khóe miệng.
Ở hai bên người cô ta còn có hai người đàn ông nữa.
Trái phải đứng bảo vệ cô ta.
Dường như, với sự xuất hiện của Nghiêm Đình, cô ta không hề ngạc nhiên.
Xấu xa nhìn Bạch Tô một cái, sau đó, cô ta mới nhìn đến Nghiêm Đình.
“Cậu chủ Nghiêm, anh làm thế này, nếu như ông An biết được