Nghiêm Đình tiến lên hai bước, chắn phía trước người của Bạch Tô.
“Có tôi ở đây.
Tôi sẽ không cho phép cô động vào Bạch Tô.”
Nghiêm Đình nói những lời này rất hùng hồn.
Nhưng mà, ánh mắt của Nhiêu Tuyết lại tràn đầy vẻ khinh thường.
Cô ta nhìn Nghiêm Đình và Bạch Tô nói: “Cậu chủ Nghiêm, anh có biết bản thân mình hiện đang làm cái gì không hả?”
“Anh có biết là những lời nói vừa nãy của anh sẽ khiến cho ông cụ An đau lòng lắm không?”
“Nơi này không phải là nhà họ An, cũng không phải là địa bàn của anh.
Ông cụ An không muốn để cho người phụ nữ này sống.
Vì thế, cho dù anh có làm bất cứ chuyện gì cũng không thay đổi được.”
Câu cuối cùng, Nhiêu Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thế nên, anh hãy biết điều một chút.
Hôm nay, chuyện này không có liên quan gì tới anh.
Anh cũng không thể nào can thiệp được.
Tôi chỉ quan tâm Bạch Tô.
Chỉ cần cô ta chết rồi thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết hết.”
Nhiêu Tuyết chỉ tay về phía của Bạch Tô, cô ta như người bệnh tâm thần đang nói chuyện.
“Vậy sao? Tôi cũng muốn nhìn xem, cô làm cách nào động được vào Bạch Tô đấy.”
Ánh mắt của Nghiêm Đình ngày càng lạnh xuống.
Anh ta tiến lên thêm hai bước, tới gần Nhiêu Tuyết.
Anh ta không có cho Nhiêu Tuyết cơ hội đến được gần Bạch Tô.
Lúc này, ánh mắt của Bạch Tô khóa chặt trên người của Vương Tiểu Đồng.
Trải qua chuyện này, có thể thấy tin thần của Vương Tiểu Đồng đang không được ổn định.
Cô ấy cực kỳ sợ hãi.
Bởi vì Nghiêm Đình muốn bảo vệ Bạch Tô nên từng bước ép sát Nhiêu Tuyết.
Hai tên vệ sĩ bên cạnh Nhiêu Tuyết như hổ rình mồi, nhanh chóng đứng gần hai bên người cô ta, bảo vệ cho cô ta.
Nhiêu Tuyết phẩy tay ra hiệu với bọn họ không có vấn đề gì.
Nhưng ánh mắt của bọn họ vẫn nhìn thẳng Nghiêm Đình không có né tránh.
Khóe miệng cô ta ngày càng giương cao, cô ta lướt qua Nghiêm Đình, đi thẳng tới trước mặt Bạch Tô.
“Tới đây nào cô Bạch.
Không phải là cô muốn cứu Vương Tiểu Đồng sao? Tự cô đi vào trong đi.”
Nói xong, cô ta ra hiệu cho vệ sĩ ở sau mình né ra một lối đi.
Bạch Tô hơi do dự, sau đó cô hít một hơi sâu, đi vào bên trong của kho hàng.
Cô không biết Nhiêu Tuyết sẽ làm chuyện gì tiếp theo nhưng khi cô nhìn thấy Vương Tiểu Đồng sợ hãi bởi vì cô, cô muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Khi cô và Nhiêu Tuyết lướt qua nhau, chân dừng lại, cô nói: “Hy vọng cô có thể giữ lời hứa của mình.
Nhanh chóng thả Vương Tiểu Đồng ra ngoài.”
“Phải xem biểu hiện của cô thế nào.”
Nhiêu Tuyết đăm chiêu nhìn cô một cái.
Bạch Tô đi rất chậm nhưng mỗi bước đi của cô rất kiên định.
Khi Nhiêu Tuyết nhìn Bạch Tô, khóe miệng cô ta nâng lên nụ cười.
Nhìn thấy động tác của Bạch Tô, cô ta rất hài lòng, nói với Bạch Tô: “Đúng rồi, hiện tại thế này mới đúng chứ.
Khiến cho bạn của mình vì mình mà phải gánh cho mình thì còn gì là người dũng cảm nữa chứ?”
“Bạch Tô!”
Từ sau lưng cô truyền tới giọng nói của Nghiêm Đình.
Cô chậm rãi quay đầu lại, mỉm cười với Nghiêm Đình.
“Anh hãy trở về đi.
Không cần phải giải thích đâu.
Tôi tin tưởng anh.”
Cuối cùng, cô nhìn Nghiêm Đình một cái rồi lập tức xoay người đi, bước vào bên trong kho hàng.
Bên trong kho hàng tối mù, Vương Tiểu Đồng vừa mới xuất hiện khi nãy giờ lại bị người đưa đi.
Ánh sáng và bóng tối chia đôi dưới chân của Bạch Tô.
Phía trước cô là kho hàng tối đen như mực còn phía sau là ánh sáng mặt trời.
Một chân của cô đang đặt bên bóng tối, chân phía sau cũng chuẩn bị nhấc lên, tiến về phía trước.
Bỗng nhiên, một đôi tay mạnh mẽ kéo cô đi ra khỏi kho hàng.
“Anh đã nói rồi.
Có anh ở đây.”
Trên mặt Nghiêm Đình rất dịu dàng, ánh mắt của anh ta lại đau khổ nhìn Bạch Tô.
Bạch Tô còn chưa kịp phản ứng, Nghiêm Đình đã đẩy cô ra phía sau anh ta.
Trong nháy mắt, mặt Nhiêu Tuyết trầm xuống: “Bạch Tô, cô hãy suy nghĩ kỹ đi.
Cô không có cơ hội hối hận đâu.”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một.
“Mau đưa Vương Tiểu Đồng ra đây.”
Nhiêu Tuyết hét to lên ra lệnh cho người của cô ta.
“Từ từ đã.”
Bạch Tô do dự, cô muốn đi qua người Nghiêm Đình để đi về phía kho hàng lần nữa.
Tay đang giữ Bạch Tô của Nghiêm Đình tăng thêm lực.
Anh ta quay đầu lại nhìn Bạch Tô đầy kiên định.
“Em hãy yên tâm.”
Anh ta nhẹ nhàng nói với Bạch Tô.
Đợi thật lâu, bên trong kho hàng vẫn không có người nào đi ra.
Nhiêu Tuyết cảm thấy lo lắng: “Hai người mau đi vào bên trong kho hàng