Bạch Tô tức giận tắt máy, bởi vì tức giận nên cơ thể cô không nhịn được mà run lên.
Bạch Tô đứng im tại chỗ, cô cố gắng trấn tĩnh lại.
Cô liên tục hít sâu, nhưng cô vẫn không thể kiểm soát được bản thân mình.
Nghiêm Đình rơi vào tình huống như vậy là do cô! Ngọn nguồn của tất cả những điều này đều là do cô!
Không được, cô nhất định phải đi cứu Nghiêm Đình.
Bạch Tô đi đi lại lại trong phòng, sau đó cô mới từ từ bình tĩnh hơn một chút, cô nhanh chóng suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Caesar.
Nội dung của tin nhắn chính là tình huống hiện tại mà cô đang gặp phải và nơi cô chuẩn bị đi tới.
Cô không chắc liệu Caesar có thể nhìn thấy tin nhắn này hay không, nhưng sau khi điện thoại báo tin nhắn đã được gửi thành công, cô liền lập tức mang theo áo khoác và lái xe thẳng đến địa chỉ xuất hiện ở cuối đoạn video.
Ở bên kia, Caesar đang ngồi trước bàn làm việc, ngón tay anh gõ nhịp nhịp xuống bàn trong vô thức.
Không biết tại sao nhưng anh chợt cảm thấy trong lòng bồn chồn không yên.
Điện thoại báo có tin nhắn đến, Caesar chán nản nới lỏng cà vạt rồi cầm máy lên xem.
Ngay lập tức, sắc mặt của anh trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt.
Caesar vội bấm điện thoại gọi cho Thư ký: "Tình hình đã thay đổi rồi, tôi sẽ gửi cho cậu địa chỉ mới nhất, cậu mau ngăn Bạch Tô lại rồi đưa cô ấy về!"
"Vâng."
Thư ký nhanh chóng đáp lại.
"Ngoài ra, tìm người giúp tôi sắp xếp chuyến bay sớm nhất đến thành phố A, tôi phải về ngay lập tức!"
Nói xong, Caesar liền cúp điện thoại.
Từ trước đến giờ, dù phải đối mặt với bất cứ chuyện gì, Caesar vẫn luôn bình tĩnh.
Nhưng lần này, anh nóng nảy hơn bao giờ hết.
Thư ký cúp điện thoại, vội vàng đi tới địa điểm mới nhất.
Anh ta vừa cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, dưới chân vừa nhấn ga cho xe tăng tốc thật nhanh.
Tuy nhiên, khi Thư ký đến thì đã muộn rồi.
Địa chỉ mới nhất mà anh ta được biết không có một bóng người, tìm khắp nơi cũng không thấy Bạch Tô đâu, anh ta vội vã báo cáo tình hình cho Caesar biết.
Thành phố A, trụ sở bí mật của nhà họ An.
Bạch Tô nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, cơ thể cô bất động.
Không phải Bạch Tô tự tìm đến chỗ chết, mà sau khi cô đến địa chỉ đó, ông cụ An đã phái người từ phía sau đi đến bịt miệng Bạch Tô lại, chiếc khăn bịt miệng được tẩm một loại thuốc mê đặc biệt.
Trong nháy mắt Bạch Tô đã hôn mê.
Ông cụ An nhìn Bạch Tô đang bất tỉnh trước mặt, hài lòng gật đầu, liếc mắt nhìn thuộc hạ bên cạnh rồi ra lệnh: "Gọi Nghiêm Đình qua đây!"
Nghiêm Đình bị đám thuộc hạ đưa đến.
Sau khi sai người đến lau thuốc cho Nghiêm Đình thì anh ta vẫn bị giam trong phòng từ lúc đó đến bây giờ.
Nghiêm Đình không do dự quá nhiều khi đám thuộc hạ đến dẫn anh đi, anh ta nhanh chóng đi theo bọn họ đến căn phòng mà ông cụ An đang ở đó.
Nhưng anh ta vừa mới bước vào phòng đã nhìn thấy Bạch Tô đang nằm im bất động, anh ta không khỏi cau mày lại.
"Ngài muốn gì?"
Ánh mắt Nghiêm Đình dần dần lạnh đi, bầu không khí như đông cứng lại khiến người ta phải rùng mình một cái.
"Không phải anh thích cô ta sao? Tôi thành toàn cho anh thôi."
Ông cụ An nhìn Nghiêm Đình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, mà nụ cười này thoạt nhìn đã thấy vô cùng đáng sợ.
"Không phải chỉ là một người phụ nữ sao? Cô ta đã bị đánh thuốc mê rồi, tôi cho anh ngủ với cô ta đấy."
Ông cụ An bình thản nói, như là đang nói những chuyện rất bình thường.
Hai bàn tay của Nghiêm Đình siết chặt lại, các khớp ngón tay đã trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.
Anh ta nhìn ông cụ An, rồi lại nhìn sang Bạch Tô, không nói một lời nào, chân tay cũng không nhúc nhích.
"Cởi quần áo cô ta ra."
Thấy Nghiêm Đình vẫn đứng im, ông cụ An liền ra lệnh trực tiếp cho anh ta.
Dường như Nghiêm Đình không nghe thấy gì cả, anh ta vẫn đứng im bất động, không nhìn ra được là anh ta đang nghĩ cái gì.
"Anh muốn tự cởi quần áo cô ta hay để tôi cho người khác cởi?"
Ông ông cụ An cao giọng, ông ta rất khó chịu khi nhìn thấy Nghiêm Đình cứ mãi không nhúc nhích.
"Tôi không thể làm như vậy