Ở phía bên kia, trên đường quay về khách sạn, có hơn mười chiếc xe đang vây xung quanh một chiếc xe buýt.
Trên mỗi chiếc xe lại có năm đến sáu người mặc đồ đen.
Bọn họ vây Nghiêm Đình và người của anh ta vào giữa.
Trong nháy mắt, chật đến mức con kiến cũng không thể lọt qua.
Vừa mới đi được một lát, từ trên xe trước mặt, một người đàn ông đi xuống, mái tóc đã ngả bạc.
Đó là ông cụ An.
Thấy ông cụ An đi xuống, người ở hai bên dạt ra, mở đường cho ông ta đi.
“Nghiêm Đình, đôi cánh của anh cứng rồi đúng không? Bây giờ, đến cả tôi mà anh cũng dám trói sao?”
Ông cụ An tay chống gậy, không tức giận nhưng uy nghiêm.
Ông ta nhìn Nghiêm Đình đầy sắc bén, lạnh lùng quát anh ta.
Đôi mắt của ông ta như diều hâu, sắc bén, bình tĩnh đến đáng sợ.
“Bọn họ phá vỡ quy tắc, tự mình bắt cóc người vô tội.
Tôi chỉ là kỷ luật bọn họ thôi.”
Nghiêm Đình không hề tỏ ra kiêu ngạo hay nịnh nọt, anh ta bình tĩnh nhìn ông cụ An.
“Người vô tội sao? Ha ha! Vậy Bạch Tô đâu? Cô ta cũng vô tội sao?”
Ông cụ An cười lạnh nói.
Nghiêm Đình chỉ đang viện lý do thôi.
Một lúc lâu, Nghiêm Đình không có nói gì.
Sau đó, anh ta ngẩng đầu lên nhìn ông cụ An nói: “Tôi sẽ không cho phép kẻ nào tổn thương đến Bạch Tô.
Chuyện này, tôi đã từng nói qua với ngài rồi.”
Thanh âm của anh ta tuy không lớn nhưng trong đó chất chứa sự kiên định chưa từng có.
“Vậy nên, anh vì người phụ nữ kia mà sẵn sàng phản bội tôi sao?”
Ông cụ An nhìn chằm chằm Nghiêm Đình.
Đôi mắt của ông ta nheo lại, chất chứa sát khí.
Nghiêm Đình chậm rãi cúi đầu xuống, anh ta không nói gì.
Việc không nói gì này biểu lộ cho việc anh ta đồng ý với điều đó.
Trước kia, khi ở bên cạnh ông cụ An, Nghiêm Đình cũng không có thường xuyên làm trái ý của ông cụ An.
Nhưng mỗi lần như vậy, anh ta đều rất quật cường.
“Tôi cho anh một cơ hội nữa.
Anh mau nói cho tôi biết, Bạch Tô đang ở đâu?”
Nghiêm Đình im lặng, anh ta từ từng ngẩng đầu lên.
“Tôi sẽ không nói cho ngài biết Bạch Tô đang ở đâu.
Nếu như người nào muốn động tới Bạch Tô thì phải bước qua xác của tôi trước đã.”
Nghiêm Đình đón nhận ánh mắt như muốn giết người của ông cụ An.
Anh ta bước từng bước về phía trước.
“Được! Tốt lắm!”
Ông cụ An gõ mạnh cây gậy xuống nền đất.
Ông ta tức giận đến mức cả người đều run lên.
“Nếu anh đã muốn lấy mạng của mình để bảo vệ Bạch Tô thì tôi sẽ giúp anh toại nguyện.”
Nói xong, ông cụ An vẫy tay.
Ở phía sau, hai tên vệ sĩ tiến lên, bọn họ chuẩn bị trói Nghiêm Đình lại.
Hơn mười anh em bên cạnh Nghiêm Đình cũng tiến lên, bảo vệ anh ta ở phía sau.
Bọn họ sẵn sàng đánh nhau với người của ông cụ An.
“Không được cử động.”
Nghiêm Đình xoay người quay lại ra lệnh cho bọn họ.
“Mau giải tán đi.
Mấy người mau trở về nhà, không cần phải lo lắng cho tôi đâu.”
Nói xong, anh ta đi thẳng tới xe của ông cụ An.
Trên mặt anh ta thản nhiên, hoàn toàn không có dáng vẻ sợ hãi khiến cho ông cụ An càng thêm tức giận.
Ông cụ An ra lệnh: “Đưa anh ta đi.”
Nói xong, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn Nghiêm Đình, ông ta ngồi lên xe của mình.
Bạch Tô lái xe quay trở về khách sạn Nghiêm Đình ở.
Nhưng khi tới khách sạn, cô phát hiện, Nghiêm Đình vẫn chưa trở về đây.
Cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Nghiêm Đình, gọi mấy cuộc nhưng vẫn không có người nào nghe máy.
Sau đó, cô lại quay về nhà của mình.
Nghiêm Đình cũng không có ở nơi này.
Bạch Tô vội nhìn đồng hồ.
Tiếp đó, cô càng thêm lo lắng.
Bạch Tô đã từng được biết qua thủ đoạn của ông cụ An.
Hơn nữa, vừa nãy, Nghiêm Đình còn vì cô mà phản bội lại ông cụ An.
Giờ phút này, bỗng nhiên, Nghiêm Đình biến mất.
Cô không biết Nghiêm Đình đang đi xử lý Nhiêu Tuyết hay là ở chỗ của ông cụ An.
Nhưng, hiện giờ, trong lòng của cô dâng lên một cảm xúc khó tả.
Tiếp đó, cô lại thử hết các cách có thể liên hệ được với Nghiêm Đình.
Nhưng không có cách nào có thể tìm được anh ta.
Không có cách nào, Bạch Tô đành lái xe tới thành phố B, tới khách sạn nơi cô gặp Nghiêm Đình.
Kết quả, vẫn không có chút tin tức nào của Nghiêm Đình.
Cho tới tận khuya, tay của Bạch Tô vẫn nắm chặt lấy nhau.
Cô không ngừng gọi đi gọi lại cho Nghiêm Đình.
Thậm chí, cô còn quên mất chuyện của Caesar, cũng quên luôn cả tình hình nạn tuyết ở cảng C.
Giống như, Nghiêm Đình bỗng chốc bốc hơi khỏi thế gian này.
Không có chút tin tức nào của anh ta.
Thời gian cứ dần trôi qua.
Tại nước Pháp, câu lạc bộ