Sau khi Bạch Tô về nhà, bởi vì có tận mười bó hoa hồng, cho nên gần như phải sử dụng tất cả lọ hoa có trong nhà Bạch Tô mới cắm hết được chúng.
Cô cũng không mang nó ra ngoài nắng để xem trên đó khắc những chữ gì.
Thật ra cô không quan tâm, cô không vứt đi đơn giản là vì không muốn lãng phí mà thôi.
Sau khi cắm hoa xong, tâm trạng của Bạch Tô khá hơn một chút, cô đi vào phòng tắm, tắm rửa một lượt.
Tắm xong, Bạch Tô bắt đầu thoa kem dưỡng da chuẩn bị đi ngủ, bởi vì trong nhà chỉ có một mình cô ở, cho nên Bạch Tô chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh người.
Kết quả ngay sau đó lại có tiếng đập cửa truyền đến.
Bạch Tô khẽ nhíu mày do dự một chút, sau đó đi đến bên cửa hỏi: "Ai đó?"
Bên ngoài không có tiếng trả lời, cô thử nhìn qua mắt mèo nhìn ra ngoài, thì phát hiện Phó Vân Tiêu đang đứng ngoài cửa.
Điều này khiến Bạch Tô vội vàng cài khóa bảo vệ trên cửa lại, nhưng chưa kịp cài xong cô đã nghe thấy tiếng bấm mật mã cửa, phản ứng của Phó Vân Tiêu nhanh hơn so với Bạch Tô, khi cô còn chưa kịp cài cửa lại, anh đã mở cửa bước vào.
Bạch Tô lập tức sững sờ.
Khi lấy lại tinh thần, cô chỉ thẳng ra ngoài cửa nói: "Ra ngoài.
"
Phó Vân Tiêu khẽ cong môi: "Tôi về nhà mình.
"
"Nhà này hiện giờ tôi đang ở, cho nên mời anh ra ngoài.
"
"Nhưng mà, em chính là vợ tôi.
"
Cũng là vật sở hữu của anh.
Mặc dù Phó Vân Tiêu không nói ra lời này, nhưng mà ý của anh chính là như vậy, biểu hiện của anh vô cùng rõ ràng.
Sau đó Phó Vân Tiêu khẽ nở nụ cười, mặc cho Bạch Tô ngăn cản, anh vẫn bước vào.
Trong phòng chất đầy hoa hồng khiến anh cực kỳ khó chịu.
Anh nhìn hoa hồng ở bốn phía xung quanh, mở miệng nói: "Tôi nhớ trước đây em không thích hoa hồng, thích hoa bách hợp cơ mà.
"
"Cho nên tôi đã bảo người mang một ít hoa bách hợp tới đây, đang để ở dưới lầu, để tôi bảo họ mang lên.
"
Phó Vân Tiêu nói xong thì cầm điện thoại lên định gọi điện.
"Không cần.
"
Bạch Tô nhìn thấy Phó Vân Tiêu ngang nhiên bước vào trong phòng, dường như còn không có ý định ra ngoài, trong lòng cô có chút mâu thuẫn, nhưng trước tiên vẫn yên lặng lấy một cái áo choàng tắm, định khoác bên ngoài chiếc khăn tắm.
Cô nói: "Sở thích của con người rồi cũng thay đổi, trước đây tôi thích hoa bách hợp, nhưng mà bây giờ tôi cảm thấy hình như hoa hồng thẳng thắn hơn một chút, yêu chính là yêu, thể hiện rõ ràng, không giống như hoa bách hợp, thoang thoảng nhẹ nhàng, mập mờ che giấu tính cảm.
"
Hiển nhiên những lời này là nói cho Phó Vân Tiêu nghe.
"Vậy thì tôi bảo người mang hoa hồng lên, tôi cũng chuẩn bị một xe hoa hồng, có thể thay thế hết chỗ hoa hồng này của em.
"
Nghe thấy Bạch Tô nói như vậy, hình như Phó Vân Tiêu cũng không tức giận, mà vẫn ung dung nhìn Bạch Tô nói.
Bạch Tô ngước mắt nhìn Phó Vân Tiêu một cái: "Tôi thích hoa hồng đang bày trong phòng này, tôi nhìn những bông hoa này quen rồi, cho nên tôi không muốn đổi sang thứ khác, dù là thứ này là thứ trước kia của tôi, nhưng mà tôi không muốn tiếp tục dùng nữa.
"
Bạch Tô biết Phó Vân Tiêu sẽ hiểu được ý mà cô muốn nói.
Sau đó cô còn nói thêm:
"Tổng giám đốc Phó, tôi mệt rồi, nếu như không còn chuyện gì khác, anh có thể ra ngoài được không, tôi muốn đi ngủ rồi.
"
"Đúng rồi, nếu như anh đã chuẩn bị một xe hoa hồng mà một xe hoa bách hợp chưa tặng được, anh có thể đi đến một ngã tư đường nào đó đứng ở đấy, tôi tin dựa vào gương mặt đẹp trai của mình chắc chắn anh có thể bán hết được.
"
Bạch Tô nói một lèo, sau đó chuẩn bị đi lên lầu.
Phó Vân Tiêu nhìn theo bóng lưng cô, nụ cười trên mặt càng vui vẻ hơn.
Cô gái nhỏ này, đúng là biết nói mỉa nói móc người khác thật.
Vài năm trôi qua, không ngờ Bạch Tô càng ngày càng đanh đá.
Đương nhiên anh cũng thẹn với Bạch Tô, nhưng mà Phó Vân Tiêu không phải loại người có thể xin lỗi trực tiếp, không phải người có thể nói lời ngon tiếng ngọt.
Anh có cách yêu của riêng mình, có sự cương quyết của bản thân.
Bạch Tô cho rằng sau khi cô nói mấy lời đuổi khách kia, Phó Vân Tiêu sẽ ra về, cho nên tất nhiên là cô đi về phòng ngủ, nhưng mà khi vào trong phòng ngủ, cô mới phát hiện ra, không biết từ bao giờ Phó Vân Tiêu đã