Bạch Tô vẫn không thể tin được rằng cô có thể ngủ lâu đến thế, cô ngơ ngác nhìn thời gian ngủ của mình rồi ngáp một cái.
Chắc chắn là nghỉ ngơi đủ rồi.
Cô mặc quần áo xong thì đi xuống lầu, vừa mới xuống đến nơi, lại nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động.
Bạch Tô sợ đến đứng hình luôn, làm thế nào mà trong nhà cô lại có người được.
Mãi đến khi cô nhớ ra là tối hôm qua mình cho Phó Vân Tiêu ngủ nhờ một đêm thì mới nghĩ đến đây là âm thanh do Phó Vân Tiêu tạo ra.
Cô cảm thấy rất kỳ quái khi biết Phó Vân Tiêu ở trong phòng bếp.
Cô cau mày chậm rãi đi đến phòng bếp, ló đầu vào nhìn một cái, phát hiện ra Phó Vân Tiêu đang xào món gì đó, còn trong nồi đất sôi ùng ục bên cạnh đang hầm một nồi canh to siêu thơm luôn.
Bạch Tô khẽ nhíu mày, nhìn về phía Phó Vân Tiêu, nhìn thấy Phó Vân Tiêu nấu cơm đúng là không quen chút nào.
“Bữa sáng tôi chỉ ăn tùy tiện thôi…”
Bạch Tô nói có nửa câu, thật ra đang nhắc khéo Phó Vân Tiêu rằng không cần phí tâm với cô như thế, nhưng Phó Vân Tiêu chỉ hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Tô, nói với cô một câu: “Tôi muốn nấu, em chỉ cần ăn là được.
”
Không thể lung lay được quyết tâm nấu ăn của Phó Vân Tiêu một chút nào.
Mặc kệ anh đi.
Bạch Tô cũng chẳng muốn nói nhiều với anh, quay người đi vào phòng vệ sinh định rửa mặt, đúng lúc này có tiếng chuông cửa vang lên.
Bạch Tô hơi nhíu mày, ngẩng đầu rồi nhanh chóng quay đầu đổi hướng đi ra cửa.
Cô chưa xem là ai đã mở cửa luôn, vừa mở ra mới phát hiện người đứng bên ngoài là Long Diễn.
Long Diễn nhẹ gật đầu với Bạch Tô, nở nụ cười: “Thật ngại quá, không báo trước đã đến quấy rầy, thế nhưng hôm nay tôi mới vô tình biết được chúng ta sống cùng một khu chung cư, nhà tôi là số 30 khu A.
”
Long Diễn cười: “Đây là bữa sáng mẹ tôi làm, hôm qua tôi vô tình nhắc đến cô, bà ấy biết được cô cũng sống trong khu này, lại sợ chưa quen thân đã mời cô đến nhà ăn cơm sẽ khiến cô ngại, bảo tôi mang đến cho cô.
”
Long Diễn vừa nói vừa giơ bình giữ nhiệt cùng mấy hộp cơm trong tay lên, nhất thời khiến cho Bạch Tô bối rối!
Cô vẫn chưa tỉnh ngủ đã phải đối mặt với tình huống này.
Một lúc lâu sau, cô mới phản ứng được: “Bác gái khách sáo quá, bữa sáng tôi cũng không ăn bao nhiêu, tôi!.
”
Vì đây là bữa sáng do mẹ Long Diễn làm cho nên Bạch Tô từ chối cũng không tốt.
Nếu như chỉ là của Long Diễn thì cô còn có thể từ chối khéo, nhưng đây lại liên quan đến người lớn, từ chối thì cũng làm người ta chạnh lòng lắm chứ.
Xin hãy đọc truyện tại # TRÙMTRUYỆ Л.
v N #
Thế nhưng, Bạch Tô vừa mới nói thế xong, sau khi tiếng động vọng từ trong phòng bếp ra dừng lại, Phó Vân Tiêu bưng khay ra, đặt trên bàn cơm, nói với Bạch Tô: “Ăn cơm đi.
”
Anh nói câu này rất tùy ý, sau đó bày đồ ăn lên bàn, giống như không phát hiện ra Long Diễn vậy.
Bạch Tô có chút lúng túng đứng ở cửa.
Cô ngơ ngác quay đầu liếc nhìn Phó Vân Tiêu, đúng lúc này Phó Vân Tiêu mới chú ý đến sự có mặt của Long Diễn.
Anh khẽ nhíu mày, nhưng lời nói ra vẫn rất lịch sự: “Anh Long có muốn ăn sáng cùng chúng tôi không?”
Bạch Tô đang xấu hổ vội vã bình tĩnh lại, vội vã nhận bữa sáng trong tay Long Diễn, vội vã nói với Long Diễn một câu: “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn anh.
Cũng cảm ơn bác gái, chắc là anh còn có việc phải làm, tôi cũng không giữ anh lại nữa, chút nữa tôi sẽ đến tìm anh, tôi nhớ kỹ rồi, số 30 khu A.
”
Long Diễn cũng rất biết thông cảm, chỉ cười nhẹ với Bạch Tô: “Được, hôm nay tôi cũng không có nhiều việc phải làm, có thể chờ cô.
”
“Cảm ơn.
”
Bạch Tô nói xong, Long Diễn vừa mới xoay người, Bạch Tô lập tức đóng cửa luôn.
Đóng cửa xong đầu tiên là quay về hướng Phó Vân Tiêu mà thở phào một cái.
Phó Vân Tiêu chỉ vào đống đồ ăn mà anh nấu ở trên bàn, nói với Bạch Tô: “Lại đây ăn cơm đi.
”
Có vẻ anh không định nói về chuyện