Bạch Tô ngồi trong phòng làm việc, từ từ nghĩ lại chuyện Phó Vân Tiêu đột nhiên xuất hiện ở văn phòng làm việc của cô hôm qua, rồi hai người cùng ăn cơm và về nhà.
Rõ ràng là cô muốn Phó Vân Tiêu dạy mình nhưng cuối cùng không hiểu sao lại trở thành một kiểu “vợ chồng giao lưu” vậy?
Bạch Tô nghĩ kỹ một lượt thì thấy mình đã không cẩn thận rơi vào cái bẫy của Phó Vân Tiêu.
Ừm… đến tối nhất định phải tìm cách để đòi lại công bằng.
Bạch Tô ngẫm nghĩ xong xuôi rồi mới tập trung vào làm việc.
Đến khi gần tan làm, cô mới lên mạng tra thử cách để “chỉnh” chồng mình.
Trong đó có một cách là lạt mềm buộc chặt, cầu mà không được.
Đại khái cách đó là Bạch Tô phải trở nên vô cùng mê hoặc, rồi đợi đến lúc Phó Vân Tiêu muốn làm gì đó với cô, hành vi không khống chế thì cô có thế đưa ra đủ loại yêu cầu với Phó Vân Tiêu.
Những lúc đó, yêu cầu gì thì người đàn ông cũng đáp ứng.
Bạch Tô thấy câu trả lời bên trên cũng cảm thấy vô cùng có lý nên cũng cảm thấy rất mong chờ.
Những lúc bình thường, Phó Vân Tiêu lúc nào cũng đứng ở vị trí chủ động, sự tồn tại của anh giống như một vị thần trên trời.
Bây giờ cô nhất định phải nghĩ ra cách để khiến Bạch Vân Tiêu trở nên nghe lời cô.
Đến lúc đó, cô có thể hỏi Phó Vân Tiêu thêm mấy vấn đề trong chuyện làm ăn.
Nghĩ đến chuyện này, Bạch Tô cảm thấy vô cùng vui mừng.
Nhưng… chuyện đi mua nội y sexy thì phải tính thế nào đây?
Bạch Tô không khỏi phải đắn đo suy nghĩ.
Cô tan làm xong mới nhắn tin cho Phó Vân Tiêu: Ông xã, tối nay anh có về nhà ngủ không?
Nhắn xong tin nhắn đó, Bạch Tô bắt đầu lo lắng chờ đợi câu trả lời của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu không trả lời thẳng mà nói: Em nhớ thì anh sẽ về.
Chẳng lẽ còn định bắt cô nói một câu nhớ anh sao?
Bạch Tô hơi cau mày một chút, nhớ anh thì bảo nhớ anh thôi, dù sao nói nhớ anh cũng không mất lớp thịt nào.
Vậy nên cô trả lời thẳng với anh một câu: Ông xã em nhớ anh lắm.
Anh nhất định phải về đấy.
Câu trả lời của Phó Vân Tiêu vô cùng ngắn gọn, chỉ có một chữ: Được
Nhận được tin nhắn này, Bạch Tô cũng cảm thấy yên tâm, việc còn lại của cô chỉ là đi mua đồ nội y sexy để tối nay quyến rũ anh.
Bạch Tô đi tới một trung tâm thương mại, đi vào một cửa hàng bán đồ lót.
Bình thường những cửa hàng bán đồ lót sẽ có bán một số đồ lót sexy, Bạch Tô từ từ đi tới chỗ bày những đồ đó.
Cô định âm thầm quan sát một chút rồi sẽ nhanh chóng ra thanh toán.
Nhưng đúng lúc đó, một nhân viên phục vụ xuất hiện sau lưng cô.
“Chào chị, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho chị không?”
Nhân viên phục vụ đi theo đằng sau Bạch Tô và hỏi.
“À, tôi muốn mua một bộ đồ lót.”
“Chị muốn mua đồ lót sexy sao?”
Nhân viên phục vụ thấy Bạch Tô rõ ràng đang đứng ở khu vực này nên đương nhiên nghĩ rằng cô muốn mua kiểu đồ nội y như vậy và hỏi thẳng.
Bạch Tô tự nhiên cảm thấy rất xấu hổ.
Từ trước đến nay cô chưa từng mua những loại nội y như vậy.
Cô đỏ mặt trả lời cô nhân viên phục vụ: “Ừm, đúng vậy.”
“Vậy chị muốn mua kiểu gì? Chị mặc số bao nhiêu?”
Cô nhân viên khỏi tỉ mỉ như vậy làm Bạch Tô muốn chạy ngay đi lập tức.
Cô cũng không biết cô mặc số bao nhiêu.
Vốn dĩ cô định lén xem một chút xem loại nào được nhưng bây giờ lại có một cô nhân viên đi theo, đột nhiên cô thấy mình như bị người khác nhìn thấu hết vậy.
“Tôi vẫn chưa nghĩ xong, tôi xem thêm một lát đã.”
Cô vội vàng đi đến chỗ bán những đồ lót bình thường, giả vờ đứng đó quan sát một lúc rồi vội vàng bỏ đi.
Thất bại rồi….
Đến việc đi mua đồ lót sexy mà cô còn không làm được thì làm sao cô quyến rũ được Phó Vân Tiêu?
Bản thân cô cũng thấy mình quá mất mặt.
Không được, cô nhất định phải thử lại một lần.
Bạch Tô lên xe, cô lấy điện thoại để đặt mua trên mạng và cẩn thận chọn loại sẽ giao đến nơi sau một giờ.
Không được, cô không