Thời Hoan vô cùng tức giận, cô ta đi qua đi lại trong phòng như bị điên rồi lật lại đọc từ đầu đến cuối những cuộc nói chuyện của Bạch Tô và Phó Vân Tiêu.
Cô ta trầm mê trong đó không thể thoát ra ngoài được.
Khi Phó Vân Tiêu bước vào đến cửa, anh nhìn thấy Bạch Tô đang cầm một chiếc hộp gì đó và đi vào phòng.
Anh giả vờ nhưng không biết cô đang làm gì rồi đứng sau lưng hỏi cô một câu: “Em đang làm gì vậy?”
Bạch Tô hốt hoảng quay đầu rồi quay người lại nhìn Phó Vân Tiêu, nói: “Không có gì ạ.”
Cô để bộ đồ nội y vào tủ quần áo của mình rồi lại đi ra hỏi Phó Vân Tiêu: “Chúng ta cùng ăn cơm đi, em đã chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến rồi.”
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu rồi nháy mắt mỉm cười, đẩy anh ra khỏi phòng ngủ.
Sau đó cô mới lại trở lại phòng của mình thay một bộ đồ ngủ rất mỏng.
Bộ đồ ngủ này là cô mua từ lúc trước, lúc cô mua nó, cô cũng thấy nó rất mỏng, ở dưới ánh đèn nó lại có thể phản chiếu cơ thể lúc ẩn lúc hiện của cô.
Bạch Tô cũng thấy ngại nên không cũng không mặc bộ đồ này lần nào.
Nhưng hôm nay cô định chơi kế lạt mềm buộc chặt, cầu mà không được với Phó Vân Tiêu.
Cô thay quần xong rồi nhanh chóng đi xuống lầu.
Đèn trong phòng đã được tắt hết, chỉ có đề lại chiếc đèn nhỏ để làm ấm bầu không khí.
Ở đối diện Phó Vân Tiêu cũng thắp nến, cô mở nắp chai rượu rồi rót một ly cho anh.
Phó Vân Tiêu cũng thầm nghĩ trong lòng, Bạch Tô đã mua nội y sexy rồi vậy thì tất cả những bước cô làm bây giờ chỉ là chuẩn bị và lót đường.
Bởi vì quá hiểu Bạch Tô nên anh biết thừa cô làm vậy nhất định là có mục đích gì đó.
Nhưng bây giờ anh vẫn chưa biết cô có mục đích gì nên càng cảm thấy thú vị.
Giống như đang chơi một trò chơi giải đố vậy, niềm vui có ở cả quá trình chứ không phải chỉ trong giây phút giải được câu đố.
Bạch Tô thấy ánh mắt của Phó Vân Tiêu không hề rời khỏi người mình nên cảm thấy rất vui.
Cô khẽ chạm ly với anh rồi hỏi: “Ông xã, anh thấy em có đẹp không?”
Bạch Tô cố ý chớp mắt để quyến rũ Phó Vân Tiêu.
Da của cô vốn dĩ đã trắng nên càng trở nên mịn màng, sáng bóng khi ngồi dưới ánh đèn.
Bạch Tô còn mất công trang điểm, khiến cả người cô càng trở nên xinh đẹp, kiều diễm khó tả.
Cô khẽ chạm ly rồi uống một ngụm rượu.
Phó Vân Tiêu không thể hiện thái độ gì, anh cũng phối hợp nâng ly lên và cùng uống với cô.
Sau đó, anh mới nhìn cô và hỏi: “Hôm nay là ngày đặc gì biệt gì sao? Mà em lại chuẩn bị kỹ càng như vậy?”
Phó Vân Tiêu lên tiếng hỏi.
Khóe môi của Bạch Tô cong lên, giọng nói của cô vô cùng dịu dàng: “Hôm nay là một ngày em sống chung với anh, cũng là một ngày giống như những ngày bình thường khác thôi.
Nhưng tất cả những ngày em và ông xã được ở bên nhau đều là những ngày mà em cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ nhất.”
“Vậy anh hi vọng về sau ngày nào em cũng như vậy.”
Phó Vân Tiêu đánh giá Bạch Tô.
Bạch Tô hơi ngẩn người một lát rồi mới gật đầu: “Được, về sau cũng như vậy, yêu ông xã.”
Nói xong, cô lại cụng ly với Phó Vân Tiêu và uống thêm một ngụm nữa.
Phó Vân Tiêu cũng phối hợp uống rượu cùng cô.
Hai người vừa bắt đầu ăn, anh lại thấy Bạch Tô nói: “Ông xã, không hiểu vì sao ở chung với anh một thời gian lâu như vậy rồi mà em vẫn chưa thấy chán cảm giác này.
Một lát nữa sau khi ăn cơm xong, em sẽ phục vụ anh thật tốt được không?”
“Em định phục vụ anh thế nào?”
Phó Vân Tiêu nhướn mày, nhìn Bạch Tô đầy hứng thú và chờ đợi câu trả lời của cô.
“Thì ông xã thích em phục vụ thế nào, em sẽ phục vụ như thế.
Chúng ta có thể ở trên giường, anh nằm xuống…”
Bạch Tô vừa nói còn vừa cố ý dùng ánh mắt để quyến rũ Phó Vân Tiêu.
Trong suốt toàn bộ quá trình đó, ánh mắt của anh cũng chuyển động theo từng động tác của cô.
Đến khi Bạch