Bên kia, sau khi Bạch Tiểu Bạch và Bạch Hà tách nhau ra, Bạch Hà vẫn mang theo nụ cười tỏa nắng, nhìn Bạch Tiểu Bạch biến mất khỏi tầm mắt.
Nụ cười trên mặt cậu ấy vẫn còn lại cho đến khi Bạch Tiểu Bạch biến mất hoàn toàn.
Sau khi suy nghĩ, Bạch Hà lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
"Này, tôi đã trà trộn thành công vào đoàn phim, cũng đã gặp Bạch Tiểu Bạch.
Cô ấy có ấn tượng tốt về tôi."
Bạch Hà lạnh giọng nói.
"Đã biết, chờ chỉ thị của tôi."
Nói xong người đàn ông cúp máy.
Bạch Hà đặt điện thoại xuống, rời đi.
Tại bệnh viện Châu Âu, sau khi Bạch Tô nói chuyện với Bạch Tiểu Bạch xong, ra ngoài đi dạo hai vòng rồi quay trở về phòng bệnh.
Bởi vì buổi xem mắt của Nghiêm Đình vẫn chưa thành công, Bạch Tô nằm trên giường bệnh, khẽ cau mày, suy nghĩ nghiêm túc về cách sắp xếp buổi hẹn hò thứ hai cho Nghiêm Đình.
Buổi hẹn hò đầu tiên là do Bạch Tô và Vương Tiểu Đồng sắp xếp đã bị Nghiêm Đình và những người khác phát hiện ra, cho nên buổi hẹn hò thứ hai sẽ rất khó nhằn.
Bất kỳ hành động nào cũng sẽ khơi dậy sự cảnh giác của Nghiêm Đình.
Thật là rắc rối.
Bạch Tô xoa lông mày, nghĩ đến chuyện của Nghiêm Đình lại có chút đau đầu.
Bỏ đi, chuyện này cứ kệ đã.
Bạch Tô lại thở dài, quyết định sẽ cân nhắc chuyện này sau.
So với Nghiêm Đình, chuyện của Phó Vân Tiêu đơn giản hơn.
Sinh nhật Phó Vân Tiêu cũng sắp đến, Bạch Tô muốn chuẩn bị một món quà cho Phó Vân Tiêu, suy nghĩ hồi lâu, Bạch Tô quyết định lẻn ra khỏi bệnh viện trong khi Phó Vân Tiêu đang tổ chức sinh nhật, tạo cho Phó Vân Tiêu một bất ngờ.
Tất nhiên, vì đó là một bất ngờ, chắc chắn không thể chạy ra trực tiếp được, chỉ có cách xuất hiện trước mặt Phó Vân Tiêu một cách bất ngờ thì mới có thể đạt được hiệu quả của điều bất ngờ.
Nghĩ xong liền làm, Bạch Tô gọi điện thoại của Vương Tiểu Đồng, nói với cô ấy về ý định của cô.
Sau khi nói chuyện với Vương Hiểu Đồng xong, cô nghĩ ngợi một chút rồi gọi điện cho Nghiêm Đình, Bạch Tô quyết định tìm một căn phòng, sau đó mua một hộp quà siêu lớn về tự đem mình gói lại, để Phó Vân Tiêu tự mở ra.
Nhưng Bạch Tô vẫn đang ở trong bệnh viện, không thể ra ngoài, vì vậy công việc khó khăn nhất như việc tìm phòng và mua một hộp quà đương nhiên rơi vào tay Nghiêm Đình.
Nghiêm Đình nghe máy ngay sau đó
"Làm sao?"
Giọng điệu của Nghiêm Đình rất tệ, anh giả vờ phàn nàn với Bạch Tô qua điện thoại.
"Tôi muốn nhờ anh một chuyện."
Bạch Tô do dự một chút, ngập ngừng hỏi.
"Dừng lại! Chuyện lần trước em gọi anh đi xem mắt anh còn chưa tính sổ với em đâu."
Nghiêm Đình tàn nhẫn nói với Bạch Tô.
"Đó là chuyện ngoài ý muốn mà, huống hồ cô gái tôi giới thiệu cho anh cũng không phải là khó coi."
Bạch Tô cố ý nói.
"Cho nên, chỉ cần từ chối giúp em, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra."
Nghiêm Đình hoàn toàn không thèm nể mặt, mấy trò mèo của Bạch Tô chả có tác dụng gì với anh cả.
"Không phải, lần này tôi thực sự có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ."
Giọng điệu của Bạch Tô dịu đi và bắt đầu giả vờ van xin.
"Giúp đỡ ra xem mắt à?"
Nghiêm Đình hỏi lại qua điện thoại.
Thật ra anh cũng không có ý quan tâm đến chuyện này, đây là phong cách thường ngày của anh, từ khi nắm được điểm yếu của Bạch Tô, anh nhất định sẽ thận trọng đến cực điểm.
"Không, không, chuyện này thú vị hơn xem mắt luôn á."
"Thú vị hơn xem mắt? Chẳng lẽ lại là mở quán cà phê à?"
Giọng điệu trêu chọc của Nghiêm Đình rõ ràng hơn.
Quá đáng!
Nhìn thấy Nghiêm Đình một mực không giúp, Bạch Tô ngứa răng, nhưng lần trước Bạch Tô thật sự đã làm sai rồi, mà lần này Bạch Tô vẫn muốn Nghiêm Đình giúp, cho nên anh ta không muốn giúp cũng là phải thôi.
"Không, là sinh nhật của Phó Vân Tiêu.
Tôi muốn anh giúp tôi chuẩn bị một vài thứ."
Bạch Tô nói với Nghiêm Đình.
"Không giúp!"
Thậm chí không cần suy nghĩ, Nghiêm Đình dứt khoát từ chối.
Lần này, Bạch Tô chịu không nổi nữa rồi, Nghiêm Đình này thật sự quá đáng.
"Anh có giúp không? Nếu không giúp, tôi sẽ tìm mười