“Con…… vẫn ổn.
”
Bạch Tiểu Bạch cười một chút, nhưng mà thoạt nhìn vẫn là có chút bộ dạng có tâm trạng không vui.
“Làm sao vậy?”
Bạch Tô nhíu nhíu mày, quan tâm hỏi một câu.
“Haizz, cũng không có gì, chỉ là gần đây bận rộn với việc tập nhảy ở vũ đoàn nạp tân, nhưng mà vẫn luôn không gặp được huấn luyện viên vũ đạo thích hợp.
”
Bạch Tiểu Bạch thở dài.
Cô bé ở trước mặt Bạch Tô vẫn luôn đều rất thả lỏng, cô bé có chuyện gì cũng nói ra, trước nay đều sẽ không che giấu cảm xúc của chính mình.
“Chuyện này cũng không thể sốt ruột, vũ đoàn của các con ưu tú như vậy, khẳng định có thể gặp được người thích hợp.
”
Bạch Tô cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể cổ vũ tinh thần Bạch Tiểu Bạch.
“Con biết.
”
Bạch Tiểu Bạch cười gật gật đầu.
“Được, không nói đến chuyện của vũ đoàn nạp tân nữa, nói về chuyện khác vui vẻ hơn đi.
”
Sợ Bạch Tô lo lắng, Bạch Tiểu Bạch không muốn nói về chuyện của vũ đoàn nạp tân nữa, muốn tâm sự về cuộc sống vui vẻ của cô gần đây.
“Được rồi.
”
Bạch Tô mỉm cười, khi Bạch Tiểu Bạch đang vui vẻ mà nhìn màm hình di động chuẩn bị nói đến chủ đề khác, bỗng nhiên Bạch Tô nhìn thấy một người đàn ông vụt qua camera.
Hơn nữa, vị trí đứng của người đàn ông này cách không gần cũng không xa vị trí của Bạch Tiểu Bạch, đầu của hắn hơi hơi nghiêng, hình như đang giám sát Bạch Tiểu Bạch.
“Con quay đầu lại.
”
Bạch Tô mày hơi hơi nhíu một chút, nhắc nhở Bạch Tiểu Bạch một tiếng.
“Làm sao vậy?”
Thấy Bạch Tô biểu cảm bỗng nhiên nghiêm túc hơn, Bạch Tiểu Bạch nghi hoặc mà xoay người.
Nhưng mà, phía sau cô bé chẳng có gì cả.
“Làm sao vậy mẹ?”
Không phát hiện được gì, Bạch Tiểu Bạch không rõ nguyên nhân lại hỏi Bạch Tô một lần nữa.
“Vừa rồi, hình như thấy bóng dáng một người đàn ông đi qua phía sau con……”
Bạch Tô mày vẫn hơi hơi nhăn, bởi vì người đàn ông kia vừa rồi di chuyển quá nhanh, cho nên Bạch Tô cũng không thấy quá rõ ràng.
“Đàn ông?”
Bạch Tiểu Bạch bỗng nhiên cười một chút, “Phía sau con không có người, có thể là là mẹ bị hoa mắt rồi, hoặc là chính là các đồng nghiệp khác của con đi ngang qua.
”
Cô bé hoàn toàn không đem lời nói của Bạch Tô để ở trong lòng, cười cười an ủi Bạch Tô.
Bạch Tô biết đoàn phim của Bạch Tiểu Bạch bọn họ, xác thật có rất nhiều nhân viên là nam làm việc ở đó.
“Nhưng mà mẹ cảm giác ánh mắt của hắn nhìn con không đúng lắm, giống như là đang theo dõi con vậy……”
Nói đến sau cùng, going nói của Bạch Tô càng ngày càng nhỏ, bởi vì cô cũng không xác định được vừa rồi cô có phải nhìn lầm rồi hay không.
Bạch Tô cau mày nhỏ giọng nói thầm một câu, sau đó bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó.
“Con hiện tại đang ở đâu?”
Bạch Tô xác nhận địa điểm mà Bạch Tiểu Bạch đang ở một lần nữa.
“Con ở đoàn phim a.
”
Trên mặt Bạch Tiểu Bạch vẫn đang nở nụ cười.
Nghe thấy Bạch Tiểu Bạch nói đang ở đoàn phim, Bạch Tô mới hoàn toàn mà yên lòng.
Vừa rồi chắc là cô nhìn lầm rồi, Bạch Tô nghĩ như vậy, cũng không truy cứu lại chuyện này nữa.
“Ba con đâu? Ba con ở bên cạnh mẹ không?”
Bỏ qua đề tài này, Bạch Tiểu Bạch thuận miệng hỏi một câu.
“Ba con…… Vừa mới đi ra ngoài.
”
Bạch Tô lại phải cái dối.
“Đi ra ngoài? Đi đâu?”
Không nghĩ tới Bạch Tiểu Bạch sẽ tiếp tục truy hỏi, Bạch Tô cũng không biết tiếp theo phải trả lời như thế nào.
“A, mẹ không nói chuyện với con nữa nhé, Phó Vân Tiêu gọi điện thoại cho mẹ, mẹ cúp máy đây.
”
Thấy Bạch Tiểu Bạch truy hỏi một lần nữa, nếu cứ tiếp tục nói nữa, Bạch Tô sẽ hoàn toàn bị phát hiện.
Vì thế Bạch Tô nhanh chóng làm bộ như Phó Vân Tiêu gọi điện thoại cho cô, kết thúc cuộc điện thoại này.
Phù!
Cúp điện thoại xong, Bạch Tô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thật cuộc điện thoại gọi cho Bạch Tiểu Bạch này, Bạch Tô vẫn là rất vui vẻ, nhưng mà không biết vì sao, trước mắt cô luôn hiện lên hình ảnh một người đàn ông ở phía sau Bạch Tiểu Bạch di chuyển, cô cũng nghĩ không thông.
Sẽ không có chuyện gì đâu.
Bạch Tô lại nghĩ đến Bạch Tiểu Bạch ở đoàn phim lâu như vậy, cũng yên lòng, không hề nghĩ đến chuyện này nữa.
Bên kia, vũ đoàn.
Bạch Tiểu Bạch vừa mới cúp điện thoại, đang chuẩn bị trở về luyện vũ đạo, bỗng nhiên cách đó không xa một người đàn ông cao cao gầy gầy đi về phía Bạch Tiểu Bạch.
Diện mạo của người đàn ông này không tà ác, không nghiêm túc, áo thun màu trắng phối cùng một chiếc quần đùi, nhìn khá bắt mắt.
Ánh mắt của người đàn ông này vẫn luôn dừng lại trên người Bạch Tiểu Bạch, khóe môi mang theo nụ cười đẹp đẽ, cực kì thanh tú.
“Xin chào, tôi vừa từ đoàn vũ đạo khác chuyển tới, tôi tên Bạch Hà, năm nay mười chín tuổi.
”
Bạch Hà lễ phép mà vươn tay, giọng nói của cậu trong trẻo, chào hỏi với Bạch Tiểu Bạch.
Bạch Tiểu Bạch vốn dĩ đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy người con trai này lại gần, ngay sau đó chào hỏi,