Sau khi thư ký Lâm Đạt nhận được yêu cầu của Mộ Vãn Vãn liền quay trở lại phòng họp.
Lúc rót trà, thư ký nói khẽ bên tai Phó Vân Tiêu: “Tổng giám đốc Phó, cô Mộ ở bên ngoài đợi anh đã lâu rồi, dường như là có chuyện gì đó.”
Phó Vân Tiêu ngay cả mi mắt cũng không nâng lên, ngón tay thon dài gõ gõ trên mặt bàn, hắn chỉ gật đầu rồi nói: “Tiếp theo chúng ta sẽ bàn về những vấn đề liên quan đến nghiên cứu và phát triển y dược trên thị trường trong thời điểm hiện tại và tiến hành so sánh, phân tích số liệu.”
Lâm Đạt thấy thế cũng không dám tiếp tục quấy rầy Phó Vân Tiêu nữa, chỉ có thể mau chóng đi ra ngoài sau đó lắc đầu với Mộ Vãn Vãn.
Sau đó Lâm Đạt lấy cho Mộ Vãn Vãn một cốc nước ép hoa quả rồi giải thích: “Cô Mộ, cô cũng biết chỉ cần bận rộn một tí thôi là tổng giám đốc của chúng ta sẽ trở thành một người cuồng công việc mà.
Hay là cô về nhà đợi đi, khi tổng giám đốc xong việc tôi sẽ thông báo cho cô đầu tiên.”
Đôi mắt của Mộ Vãn Vãn lấp lánh, nắm chặt chiếc cốc trong tay, nói: “Không sao, tôi ở đây đợi được.
Thư ký Lâm Đạt cứ đi làm việc đi, không cần quan tâm tới tôi đâu.”
Lâm Đạt khó xử nhìn Mộ Vãn Vãn, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu ngao ngán rồi xoay người đi ra khỏi phòng chờ.
Phó Vân Tiêu tiếp tục ngồi ở phòng họp nghe ý kiến của các giám đốc cấp cao.
Bởi vì trước đó sau khi Phó Vân Tiêu đề xuất rằng nên đầu tư thay đổi để mở rộng theo hướng điều trị y tế, các giám đốc điều hành đã ngày đêm làm việc chăm chỉ để thu thập báo cáo khả thi về đầu tư mở rộng y tế xem liệu thị trường này có thích hợp với số vốn hiện nay hay không.
Vốn dĩ bọn họ đã thức suốt đêm để sắp xếp lại tài liệu và cũng đã phân công hợp lý nên luôn cảm thấy đã phân tích tài liệu kỹ lưỡng và hiểu rõ hết vấn đề rồi thế nhưng không ngờ trong cuộc họp vẫn bị những câu chất vấn của Phó Vân Tiêu làm cho á khẩu.
Thông tin trong đầu của Phó Vân Tiêu chắc hẳn phải phong phú hơn bọn họ rất nhiều.
Cuộc họp hôm nay vô cùng căng thẳng.
Vì thế vừa rồi lúc Lâm Đạt nói với Phó Vân Tiêu rằng bên ngoài đang có cô Mộ Vãn Vãn chờ anh thì các giám đốc cấp cao đều coi Mộ Vãn Vãn như chúa cứu thế vậy, ai cũng hy vọng Mộ Vãn Vãn mau mau tới đây.
Nhưng mà… hy vọng càng nhiều thì thất vọng cũng càng nhiều.
Lúc Phó Vân Tiêu nói buổi họp tiếp tục thì điện thoại của hắn đột nhiên reo lên.
Phó Vân Tiêu cúi đầu đọc tin nhắn, mọi người đều nín thở chờ đợi.
Chỉ thấy bàn tay thon dài của hắn cầm chiếc điện thoại lên sau đó nhẹ giọng nói với mọi người: “Chờ một lát.”
Dường như tất cả mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Phó Vân Tiêu tỏ ý muốn nói “Nghỉ ngơi một lát đi.”
Nói xong câu đó hắn liền ra ngoài, đi tới cuối hành lang nghe điện thoại.
Sau khi điện thoại được kết nối, Bạch Tô hít một hơi thật sâu sau đó mới nói với Phó Vân Tiêu: “Vân Tiêu, tôi có một chuyện muốn thương lượng với anh một chút.”
Phó Vân Tiêu nhàn nhạt nói: “Cô nói đi.”
“Có thể công khai tin chúng ta đã ly hôn không?”
Bạch Tô hỏi.
Nghe thấy Bạch Tô nói thế, Phó Vân Tiêu cau mày sau đó hỏi lại cô: “Cô muốn công khai tin chúng ta đã ly hôn sao?”
Lúc trước là kết hôn bí mật.
Thực ra nếu không khai chuyện ly hôn cũng là có cái để giải thích với ông Phó.
Phó Vân Tiêu hiểu là như thế.
Thế nhưng ở phía bên kia đầu dây Bạch Tô lại trầm mặc không nói gì, một lát sau mới khó xử cắn môi lên tiếng: “Sau khi tời xa anh tôi có không ít chuyện thị phi, nếu như những tin tức đó không có ảnh hưởng xấu tới anh thì anh không muốn công khai cũng được.”
Phó Vân Tiêu nhận ra một số điểm bất thường trong lời nói của Bạch Tô: “Chuyện thị phi nào?”
Những chuyện đó hắn cho rằng đã có người xử lý xong rồi.
Đối với những chuyện thị phi đó, từ trước tới nay Phó Vân Tiêu chưa từng quan tâm.
Thế nhưng lúc Bách Diệp chưa kịp trả lời câu hỏi của Phó Vân Tiêu thì bỗng nhiên ở bên kia đầu dây truyền đến tiếng nói của y tá