Bạch Tô ngẩng đầu, ánh mắt vừa sâu xa lại vừa bình tĩnh nhìn Phó Cảnh Hoài.
Sau đó cô cũng đứng dậy.
Mặc dù sau khi đứng dậy chiều cao của cô vẫn rất chênh lệch với chiều cao của Phó Cảnh Hoài thế nhưng trạng thái như thế này vẫn khiến Bạch Tô cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cô thở dài một hơi rồi mới hỏi Phó Cảnh Hoài: “Có muốn nghe tôi giải thích không?”
Trạng thái của Phó Cảnh Hoài khá là tự nhiên và thoải mái, chỉ là đôi mắt vằn lên những tia máu đã nhắc nhở Bạch Tô rằng có thể cả đêm qua hắn đã không chợp mắt.
“Nếu như em muốn giải thích.”
Lúc Bạch Tô nghe thấy Phó Cảnh Hoài nói câu này, cô đột nhiên có một cảm giác vô cùng nhẹ nhõm.
Cô bất lực cười cười, chỉ vào chiếc ghế sô pha cách đó không xa.
“Anh ngồi xuống đi.
Tôi cũng ngồi xuống.
Sau đó chúng ta nói chuyện.”
Phó Cảnh Hoài thấy Bạch Tô nói thế liền ngồi xuống ghế sô pha, hai chân vắt chéo, vẫn duy trì khoảng cách nhất định và giữ thái độ thoải mái với cô.
Bạch Tô ngồi xuống, cô cầm cây bút trong tay xoay đi xoay lại.
Đây không phải là biểu hiện nhẹ nhõm hay thoải mái gì… mà đó thể hiện cô đang rất căng thẳng.
Phó Cảnh Hoài hiểu cô.
Trước kia lúc còn đi học, khi Bạch Tô cảm thấy mình chưa chuẩn bị tốt bài vở thì sẽ có trạng thái như thế này.
“Nếu như em không muốn giải thích thì không cần phải giải thích đâu.
Anh cũng sẽ không để tâm.”
Mặc dù trên đoạn video đó có ghi thời gian, ngày tháng năm viết rất rõ ràng.
Mà lúc đó rõ ràng là hắn và Bạch Tô vẫn chưa chia tay.
Mà nếu tính theo thời gian đó, rõ ràng đã đã bị Bạch Tô cắm sừng.
Cô có người đàn ông khác.
Thế nhưng vào một đêm mưa to gió lớn như đêm qua.
Đêm qua lúc Phó Cảnh Hoài nhìn thấy thời gian ghi trên video, quả thực hắn đã bị kích động thế nên mới không ngừng gọi điện cho Bạch Tô, muốn nghe Bạch Tô giải thích.
Hắn muốn nghe Bạch Tô giải thích trước sau đó mới quyết định tiếp theo sẽ làm như thế nào.
Nhưng mà suốt một đêm không hề nhận được sự giải thích nào, ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được với Bạch Tô.
Bây giờ… hắn đã nghĩ thông suốt rồi.
Cho dù Bạch Tô đã từng làm những chuyện gì thì Bạch Tô mà hắn biết chính là Bạch Tô mà hắn biết.
Bạch Tô mà hắn hiểu chính là Bạch Tô mà hắn hiểu.
Bạch Tô mà hắn yêu chính là Bạch Tô mà hắn yêu!
Vì thế, hắn quyết định yêu cô, cũng quyết định bảo vệ cho cô, gánh vác cùng cô.
“Tôi phải giải thích.”
Bạch Tô uống một ngụm nước, cô điểu chỉnh lại cảm xúc sau đó mới kiên định nói.
“Chuyện đã tới ngày hôm nay rồi, em cảm thấy em nên cho anh biết những chuyện này là như thế nào.”
“Chuyện đó xảy ra vào trước hôm sinh nhật của anh.
Hôm đó tôi uống hơi nhiều nên không cẩn thận đi nhầm phòng.
Tôi nghĩ người đó là anh, nhưng lại không phải.”
Cuối cùng Bạch Tô vẫn đơn giản hóa lại mọi chuyện, không nhắc tới chuyện liên quan tới Từ Trường Thư.
Sau khi Phó Cảnh Hoài nghe xong những lời này, ánh mắt của hắn thâm thúy mà gợn sóng mãnh liệt.
Hắn tiến thẳng tới phía trước, không thèm để ý tới sự phản đối của Bạch Tô mà ôm cô vào trong lòng.
Không hề nói bất cứ câu nói nào, hắn ôm Bạch Tô càng lúc càng chặt.
Bạch Tô hơi ngẩn người, thế nhưng cô cũng không đẩy Phó Cảnh Hoài ra.
Bởi vì Phó Cảnh Hoài không ngừng nói ở bên tai Bạch Tô: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi xin lỗi…”
“Lúc em ở bên cạnh tôi tôi lại không thể bảo vệ em, khiến em phải đau khổ như vậy.
Tất cả đều là do tôi mà ra.”
Bạch Tô không biết nên đáp lại như thế nào.
Cô không thể nói ra được mấy chữ “Không sao đâu.”
Vì thế cô mặc cho Phó Cảnh Hoài ôm mình, chỉ là cô không đáp lại cái ôm của hắn mà thôi.
Bởi vì… Cô đã buông bỏ ân oán đó xuống rồi.
“Ấy… Tôi đã quấy rầy chuyện tốt rồi.”
Đúng lúc này bỗng nhiên có một giọng nói châm chọc vang lên.
Phó Cảnh Hoài nhanh chóng buông Bạch Tô ra, hắn xoay người lại liền nhìn thấy Mộ Vãn Vãn.
Bạch Tô thu lại vẻ mặt bi thương lúc nãy, cô nhìn thấy tời giấy xét nghiệm trên tay Mộ Vãn Vãn liền quay lại vị trí của mình sau đó nhìn thẳng vào cô ta.
“Sao thế? Cô Mộ có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là vừa mới đi lấy giấy khám về thôi.
Tiện đường muốn qua chào hỏi chị Bạch một tiếng.”
Chào hỏi…
Là ra oai thì đúng hơn.
Bạch Tô cau mày, cô