“A...!tôi biết chứ.”
Thật ra Thời Hoan không biết chuyện này, bao gồm cả chứng rối loạn nhân cách của Bạch Tiểu Bạch, mọi chuyện cô ta biết đều là do cô ta đã nhờ người điều tra tung tích của Phó Vân Tiêu để tìm hiểu.
Nhưng mà bây giờ cho dù Đỗ Đỗ có nói gì đi chăng nữa thì cô ta cũng không dám nói là mình không biết, cô ta sợ làm dấy lên nghi ngờ.
“Tình cờ là tôi đang làm giáo viên cho nơi này.
Lúc đầu, tôi không biết Tiểu Bạch là con gái của tổng giám đốc Phó, tôi chỉ biết sau khi đọc thông tin của Tiểu Bạch ngày hôm nay.”
Bây giờ, Đỗ Đỗ đã thành công làm tròn lời nói dối trước đây.
Sau khi nói xong, anh ta còn bổ sung thêm: “May mắn thay, tôi đúng lúc là một chuyên gia về chứng rối loạn nhân cách, vì vậy hôm nay tôi đến gặp cô để nói về tình trạng của Tiểu Bạch.”
Đỗ Đỗ nói rất nghiêm túc, giống như đó là thật.
“Tiểu Bạch phải làm sao bây giờ?”
Thời Hoan đã hoàn toàn bị Đỗ Đỗ dẫn dắt, cô ta lập tức bày ra vẻ quan tâm, giả vờ giả vịt hỏi.
“Nếu tôi nói mà cô không hiểu thì có lẽ cần phải sử dụng máy tính để giúp cô.”
Đỗ Đỗ liếc nhìn xung quanh, giả vờ như đang tìm máy tính.
“Ở đây không có máy vi tính.
Nếu có chỗ không hiểu, ngày mai tôi đi gặp anh sau vậy, dù sao thì cũng không vội, anh nói đúng không?”
Căn bản là Bạch Tiểu Bạch không muốn quan tâm đến chuyện của Bạch Tiểu Bạch một chút nào, lúc này nghe được Đỗ Đỗ nói lời này thì cô ta nhanh chóng dựa theo lý do này mà đề nghị.
“Có thể đến văn phòng bác sĩ mượn máy tính.”
Dường như là đã sớm có kế hoạch, Đỗ Đỗ nhanh chóng bổ sung.
“Muộn như vậy không tiện làm phiền bác sĩ nhỉ? Hay là ngày mai?”
Trong lòng Thời Hoan thầm chửi rủa “chết tiệt”, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười qua loa với Đỗ Đỗ.
“Ồ? Nghe cô Bạch nói như vậy, có vẻ như cô không quá lo lắng về tình trạng của Tiểu Bạch?”
Khóe miệng Đỗ Đỗ cố ý lộ ra vẻ cân nhắc, tựa hồ đã phát hiện ra điều gì đó.
“Làm sao có thể.”
Thời Hoan hoảng sợ vội vàng giải thích.
“Tiểu Bạch là con gái ruột của tôi.
Tất nhiên là tôi đang rất vội.
Bây giờ tôi sẽ đi mượn máy tính cho anh.”
Bị thăm dò mấy lần, cô ta giật mình toát mồ hôi lạnh, sợ bị nghi ngờ lần nữa, nói xong thì cô ta vội vàng kéo Đỗ Đỗ ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi hai người rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Phó Vân Tiêu và Bạch Tô đang trốn trong tủ.
Khi bên ngoài không có động tĩnh gì, khẳng định bọn họ đã rời đi, Bạch Tô nhẹ nhàng bước ra khỏi tủ.
“Hô.”
Trong lòng Bạch Tô vẫn còn sợ hãi thở một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó miễn cưỡng liếc nhìn Phó Vân Tiêu đang nằm trên giường bệnh.
Rồi cô nhanh chóng dùng khăn quấn kín đầu trước khi ra khỏi phường.
Ở bãi đậu xe bên ngoài bệnh viện, Bạch Tô lặng lẽ núp sau cây cột, chờ Đỗ Đỗ trở về.
Nhìn xuống đồng hồ, đã nửa giờ trôi qua kể từ khi cô rời khỏi phòng bệnh, lông mày khẽ cau lại, lo lắng không biết Đỗ Đỗ xảy ra chuyện gì.
Mười phút sau, vừa định đi lên nhìn Đỗ Đỗ thì bên tai lại vang lên tiếng giày cao gót “cộp cộp”, sau đó một nam một nữ xuất hiện ở trước mặt Bạch Tô.
Bạch Tô đang định đi ra ngoài, lại nghe thấy tiếng giày cao gót, lại vội vàng thận trọng núp trở lại.
“Cảm ơn thầy Đỗ muộn như vậy mà vẫn đến nói chuyện với tôi về tình trạng của Tiểu Bạch.”
Một giọng nữ giống như giọng của Bạch Tô vang lên, lễ phép nói.
“Đúng vậy, việc điều trị tiếp theo của Tiểu Bạch vẫn cần sự hợp tác tích cực của cô.”
Đỗ Đỗ vẫn lịch sự đáp lại, sau đó đi tới trước xe của mình.
Thật ra thì Thời Hoan cũng không muốn bị cuốn vào chuyện của Bạch Tiểu Bạch, dù sao Bạch Tiểu Bạch cũng không liên quan gì đến cô ta.
Nhưng mà Đỗ Đỗ vừa mới nảy sinh nghi ngờ cho nên để tỏ ra coi trọng bệnh tình của Bạch Tiểu Bạch, cô ta cố ý tiễn Đỗ Đỗ đến bãi đậu xe.
Tiếng giày cao gót càng ngày càng xa, Bạch Tô từ sau cây cột bí mật lộ ra một cái đầu,