Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, trên đường về không ai nói thêm câu nào, chỉ nghĩ về những việc riêng của mình.
Trên thực tế, Đỗ Đỗ không bịa ra tình trạng của Bạch Tiểu Bạch, đương nhiên cũng không cố ý điều tra Bạch Tiểu Bạch.
Bởi vì Phó Vân Tiêu trước đó đã âm thầm tìm chuyên gia về tâm lý cho cô bé, hơn nữa anh ta thực sự là một nhà tâm lý học có tiếng trong giới nên có thể hiểu được bệnh này.
Ngày hôm sau, trời tối người yên.
Một người phụ nữ quấn khăn trùm đầu và mặc váy đen bước ra từ khu nhà của Bạch Tô bước ra.
Khi ra khỏi cổng khu nhà, cô còn lén lút ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn xung quanh, rất cảnh giác, như thể đang tìm kiếm một người nào đó.
Sau khi cẩn thận quan sát hồi lâu, cuối cùng không thấy gì, sau đó cô cũng thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng một chút rồi bước ra khỏi khu nhà.
“Cô đang tìm tôi à?”
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên từ phía sau, người phụ nữ với chiếc khăn trùm đầu trên đầu sợ hãi nhảy dựng lên.
“Ai?”
Hô lên một tiếng, người phụ nữ lột chiếc khăn trùm trên đầu ra và cảnh giác nhìn xung quanh.
Đúng vậy, người cải trang chuẩn bị lén ra ngoài không ai khác chính là Bạch Tô.
“Xem ra là đang làm điều gì đó trái lương tâm rồi.”
Đỗ Đỗ chậm rãi đi ra khỏi góc tối đến sau lưng cô, trên miệng nở một nụ cười đùa cợt.
“Ai...!ai làm chuyện trái lương tâm chứ!”
Thấy người đến đây chính là Đỗ Đỗ thì sự hồi hộp trong lòng của Bạch Tô đã bắt đầu buông xuống.
“Ai làm chuyện xấu thì người đó tự biết.
Ngược lại là thật sự có người nửa đêm lại canh cửa ở khu nhà của tôi, cũng không biết người đó sẽ làm chuyện xấu xa gì.”
Bạch Tô lườm anh ta một cái, tuy rằng cô đã bị Đỗ Đỗ nói trúng rồi, thế nhưng cô một mực không muốn thừa nhận, cho dù ở giờ khắc này thì cô vẫn muốn cãi chày cãi cối.
“Nếu tôi không canh giữ ở dưới khu nhà cô thì làm sao tôi có thể bắt được cô trốn đi giữa đêm.”
Hai tay Đỗ Đỗ ôm ngực, không nhanh không chậm, cứ như vậy ung dung nhìn Bạch Tô, chờ cô giải thích.
“Tôi...!tôi ra ngoài mua vài thứ!”
Bạch Tô vắt óc suy nghĩ nhưng không tìm được lý do chính đáng, đành phải ngụy biện.
“Mua đồ thì cần gì phải mặc như thế này chứ?”
Nhìn trang phục của Bạch Tô lúc này, Đỗ Đỗ không khỏi muốn cười.
“Cô có chắc là cô muốn vào siêu thị mua đồ chứ không phải đi cướp?”
Anh ta nhìn Bạch Tô vẻ mặt cực kỳ khoa trương, nhướng mày, có chút kỳ quái.
Vốn dĩ Bạch Tô quên béng đi quần áo kín mít mà mình mặc nên bịa ra lý do đi siêu thị, sau khi Đỗ Đỗ nhắc nhở thì cô lại nhìn xuống váy của mình.
Có vẻ như...!bộ quần áo này thực sự không giống như đi mua đồ lắm.
“Ta bị cảm, sợ trúng gió không được sao?”
Cô vẫn kiên quyết không nói ra mục đích thực sự của mình.
Dường như đã sớm đoán được Bạch Tô sẽ nói lời này nên khi cô vừa mới nói ra lý do thì Đỗ Đỗ đã nhanh chóng phản bác lại.
“Cái gì? Cô bị cảm? Vậy mà cô còn chạy lung tung, trở về nhà mau lên!”
Đỗ Đỗ cố ý diễn theo Bạch Tô, hơn nữa còn cố tình nắm lấy cánh tay của Bạch Tô, kinh ngạc kéo về phía sau.
“Đừng kéo tôi! Tôi không bị cảm!”
Nhìn thấy mình sắp bị lôi trở lại khu nhà, Bạch Tô bất lực lắc lắc cánh tay, vội hất tay Đỗ Đỗ ra.
“Thế thì cô khó chịu chỗ nào? Nếu quấn như thế này một lúc nữa thì chắc cô sẽ ốm mất.”
Vẫn không thèm bỏ qua, Đỗ Đỗ khoa trương nói.
“Tôi…”
Bạch Tô bị Đỗ Đỗ làm cho hoàn toàn không nói nên lời.
“Ồ, làm ơn đi, hãy để tôi ra ngoài.”
Thấy không thể thoát khỏi Đỗ Đỗ, cuối cùng Bạch Tô không còn cách nào khác đành phải cầu xin lòng thương xót.
“Tại sao lại để cho cô ra ngoài? Để chăm sóc Phó Vân Tiêu? Cô quên đã nhém bị người giả dạng kia bắt được vào ngày hôm qua rồi sao?”
Ba câu hỏi đã trực tiếp chặn hết lời của Bạch Tô.
Quả thật, ba điểm mà Đỗ Đỗ nói đã chọc vào lòng Bạch Tô, cô quả thực đang định chăm sóc Phó Vân Tiêu.
Còn có cô