Bạch Tô lái xe một cách rất cẩn thận, lúc gần tới nghĩa trang thì Phó Vân Tiêu quay sang nhìn cô.
Sau đó bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “Cô sợ à?”
Xung quanh bốn bề tối đen như mực, chỉ có ánh đèn nhờ nhờ phát ra từ căn phòng của người trông coi mộ.
Bạch Tô không muốn thừa nhận là mình sợ hãi, cô chỉ có thể nuốt nước miếng sau đó mới chậm rãi trả lời: “Một chút.”
Không biết từ lúc nào mà Phó Vân Tiêu đã nhìn về phía Bạch Tô, dáng vẻ miễn cưỡng của cô khiến Phó Vân Tiêu cảm thấy hơi buồn cười.
Hắn chậm rãi lên tiếng: “Được rồi, xuống xe đổi vị trí đi.
Để tôi lái xe cho, chúng ta có thể quay về rồi.”
Bạch Tô chầm chậm dừng xe lại, thế nhưng không hề có ý định xuống xe mà quay sang hỏi Phó Vân Tiêu: “Anh chắc chứ?”
Phó Vân Tiêu mỉm cười gật gật đầu: “Ừm, tôi có thể lái xe được rồi.”
Từ giọng nói và biểu cảm trên gương mặt của Phó Vân Tiêu có thể nhìn ra tâm trạng của hắn đã tốt hơn rất nhiều, Bạch Tô cũng không nghi ngờ gì về chuyện bây giờ hắn có thể lái xe được rồi.
Thế nhưng… cô không dám xuống xe.
Xung quanh bốn bề đều hoang tàn vắng vẻ.
“Hay là thôi đi, anh cứ nghỉ ngơi một lát đi để tôi lái tiếp.
Đợi đến khi vào thành phố nếu mệt thì chúng ta sẽ đổi chỗ.”
Phó Vân Tiêu tò mò nhìn Bạch Tô: “Cô vẫn còn sợ sao?”
“Không sợ, sao tôi có thể sợ được chứ.
Anh phải biết rằng tôi là một bác sỹ đó.”
Bạch Tô nuốt nước bọt: “Trước khi bọn tôi đi học còn phải đối mặt với thi thể người chết đó, phải quan sát xem nguyên nhân mắc bệnh là gì.
Hơn nữa tôi cũng từng tới nhà xác rồi!”
Bạch Tô đánh bạo nói với Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng càng nói như thế Bạch Tô càng cảm thấy rụt rè hơn.
“Hả? Thế sao? Thế dừng xe đi.”
Bạch Tô cũng không thèm để ý tới Phó Vân Tiêu nữa, cô có thể nghe ra ngữ khí trêu chọc trong câu nói của Phó Vân Tiêu.
Cô chỉ vội vàng quay đầu xe sau đó nhanh chóng lái xe rời đi.
Phó Vân Tiêu nhận ra Bạch Tô thật sự rất sợ hãi, cuối cùng hắn nhìn chằm chằm vào cô, không nhắc tới vấn đề sợ hay không sợ nữa mà nói với cô rằng: “Bạch Tiểu Bạch là một đứa bé như thế nào?”
“Là một con bé đáng yêu nhưng hơi ngốc.
Tôi cảm thấy IQ của nó không có gì nổi bật cả.”
Bình thường Bạch Tô cũng đã dạy Bạch Tiểu Bạch rất nhiều, thế nhưng với IQ của con bé thì cũng chỉ có thể hiểu được một số thứ nhất định, nhiều lúc con bé còn làm cho người ta dở khóc dở cười.
“Thế nhưng con bé rất đáng yêu, hơn nữa còn rất giống cô nữa.”
“Thế à…” Bạch Tô lúng túng ho khan hai tiếng sau đó cười ha ha.
Cô là mẹ ruột của Bạch Tiểu Bạch mà, có thể không giống sao.
Thế nhưng không thể nói như vậy được, Bạch Tô chỉ có thể nói: “Có thể là do tôi với anh trai tôi cũng khá giống nhau.
Anh đã bao giờ nghe thấy câu con gái thì giống cô à?”
Ý của nó đại khái chính là di truyền ấy…
Bạch Tô cũng không giải thích cho Phó Vân Tiêu nữa.
Cô cảm thấy với một người thông minh như Phó Vân Tiêu thì có lẽ không cần giải thích cũng có thể hiểu được ý của câu nói đó.
Phó Vân Tiêu tiếp tục nói: “Cô có thể kể một số chuyện về Bạch Tiểu Bạch được không?”
“Tôi cũng không hẳn là thân thuộc với con bé lắm, tại đa số thời gian con bé không có ở bên cạnh tôi.”
Những câu nói này cũng có thể coi như là lời nói thật.
Từ lúc bắt đầu ở bên cạnh Phó Vân Tiêu cô đã rất thấp thỏm lo sợ, cô luôn có cảm giác sẽ bị Phó Vân Tiêu phát hiện ra thế nên số lần về thăm Bạch Tiểu Bạch cũng rất ít.
Mặc dù mỗi lần cô nghĩ đến Bạch Tiểu Bạch đều sẽ rơi nước mắt.
“Con bé rất muốn có một người ba.”
Có thể do lúc nhắc tới Bạch Tiểu Bạch thì tâm trạng của cô được thả lòng thế nên cô tự dưng buột miệng nói với Phó Vân Tiêu một câu.
Thế nhưng sau khi nói xong câu đó Bạch Tô không thể tiếp tục nói thêm gì nữa.
Vừa nhắc tới ba của Bạch Tiểu Bạch là Bạch Tô cảm thấy đây là một câu chuyện khiến người ta rất đau lòng.
Đặc biệt là quãng thời gian trước khi đoạn video đó bị công khai… Rõ ràng đã quay được cả người đàn ông đó rồi thế nhưng lại không hề thấy mặt mà chỉ có nửa người.
Như thế thì làm sao cô có thể tìm ra người đàn ông đó khi chỉ dựa vào đôi