Ở bên kia đầu dây, Phó Cảnh Hoài chờ một hồi lâu mà vẫn không thấy Bạch Tô trả lời, hắn liền nhẹ giọng nói: “Ngủ sớm đi.”
Lúc hắn chuẩn bị cúp máy thì Bạch Tô lại vội vàng nói một câu: “Đối với tôi chuyện này rất quan trọng.”
Bạch Tô không nói nốt nửa câu còn lại, bởi vì người đàn ông đó là ba của con gái cô, vì thế nên chuyện này rất quan trọng với cô.
Phó Cảnh Hoài nghe xong cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc, hắn chỉ ừm một tiếng sau đó cúp máy.
Lần này Phó Cảnh Hoài chủ động cúp điện thoại của Bạch Tô.
Khi Bạch Tô nghe thấy âm thanh điện thoại đã bị ngắt, cô yên lặng bỏ điện thoại vào túi sau đó mở cửa bước vào nhà.
Lúc này Vương Tử Đồng đang ngồi ăn dưa hấu ở phòng khách, khi nhìn thấy Bạch Tô trở về cô ấy liền quay đầu lại nói với cô một câu: “Cậu về rồi à.”
Bạch Tô gật gật đầu, cô có chút mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha, nhón một miếng dưa hấu bỏ vào miệng.
“Bạch Tiểu Bạch đâu?”
“Ngủ rồi.”
Vương Tiểu Đồng ăn một miếng dưa hấu sau đó ánh mắt dán vào bộ phim Hàn Quốc đang chiếu trên TV.
Cô ấy không chút để ý tới Bạch Tô, nói: “Haiz, nghe nói bây giờ lại bắt đầu trào lưu do ba mẹ định hôn rồi.
Là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, sau khi trưởng thành sẽ cùng nhau kết hôn.
Đúng là ngọt ngào quá đi mất.”
Bạch Tô biết Vương Tiểu Đồng đang ám chỉ điều gì, cô cố ý không tiếp lời mà chỉ nói: “Bây giờ phim Hàn quốc đều là mô típ này à? Đừng có xem phim Hàn nữa, chẳng thực tế gì cả.”
Lúc này Vương Tiểu Đồng mới xoay người lại nhìn Bạch Tô: “Thứ tôi nói là thực tế mà.
Cậu không cảm thấy Bạch Tiểu Bạch và Lương Giản Ý rất xứng đôi à?”
“Cậu gả cho Phó Vân Tiêu, mà Phó Vân Tiêu và Lương Vân Trạm có quan hệ tốt như thế.
Sau đó Lương Vân Trạm và Phó Vân Tiêu lại kết làm thông gia, đúng là câu chuyện tình yêu ngọt ngào mà.”
Vương Tiểu Đồng vừa ăn dưa hấu vừa nói một cách rất mạnh mẽ.
Bạch Tô chỉ thấy mỗi lần nghe thấy tên của Phó Vân Tiêu đều cảm thấy rất mệt.
Cô lại nhón một miếng dưa hấu bỏ vào trong miệng sau dó đứng dậy chậm rãi đi vào phòng tắm.
Vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Vương Tiểu Đồng: “Đừng có nghĩ nữa, hôm nay Phó Vân Tiêu đã ngả bài với ông Phó rồi.
Cuộc hôn nhân của bọn tôi đã hoàn toàn kết thúc rồi, hơn nữa… điều quan trọng nhất là Mộ Vãn Vãn đã mang thai rồi.”
Bạch Tô bất đắc dĩ thông báo cho Vương Tiểu Đồng sau đó chui vào nhà tắm.
Phó Vân Tiêu cho cô một căn phòng rất lớn, thật sự là vô cùng thoải mái.
Trước kia căn phòng mà cô thuê rất nhỏ, nhà tắm và nhà vệ sinh cũng không được ngăn cách, nước chảy lênh láng khắp nơi.
Mà bây giờ căn phòng mà Phó Vân Tiêu cho cô khiến cô có thể thoải mái mà tắm rửa.
Hơi nước nóng bốc lên, Bạch Tô bước chân vào bồn tắm, cô ngâm mình dưới nước sau đó nhắm mắt lại.
Cô nhớ tới câu chuyện lúc chiều Phó Vân Tiêu nói cùng ông Phó, nhớ tới câu nói: “Tôi đã tìm một người vợ là bác sỹ làm ở bệnh viện mà ông muốn.”
Vì thế… năm đó cô được gả cho Phó Vân Tiêu không chỉ bởi vì may mắn, cũng không chỉ do vẻ ngoài xinh đẹp của mình khiến Phó Vân Tiêu rung động, chỉ đơn giản là do… do cô là người phụ nữ học y.
Tại sao? Tại sao ông Phó lại thích những người phụ nữ học y chứ?
Bạch Tô thở dài ai oán, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hình như học ý cũng rất tốt.
Trước kia cô rất ghét mùi thuốc khử trùng trên người mẹ mình.
Cô học y cũng chỉ đơn giản là vì muốn cứu mạng của bà mà thôi…
Nhưng mà Bạch Tô cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình rằng được gả cho Phó Vân Tiêu đã may mắn lắm rồi.
Thế nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy buồn bã.
Phó Vân Tiêu đã từng yêu cô chưa?
Hay là tất cả chỉ đều vì ông Phó có thể chấp nhận được?
Bạch Tô suy nghĩ rất lâu, cô càng nghĩ càng thấy phiền muộn.
Cuối cùng cô quyết định không nghĩ nữa, cô đứng dậy khỏi bồn tắm lấy khăn tắm lau nước trên người