Sau khi nghe những lời của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô trầm ngâm gật đầu.
“Làm sao vậy?”
Phó Vân Tiêu cười thoải mái.
“Không sao đâu.”
Bạch Tô lắc đầu, cũng không nói nữa, nhưng rõ ràng còn có cái gì chưa nói hết.
“Em không nghĩ không thể đổ hết tội lỗi cho Thời Hoan về vấn đề này.
Cô ta cũng đã bị người khác lợi dụng mà thôi.”
Ngừng một chút, Bạch Tô tiếp tục bổ sung.
Mặc dù Thời Hoan muốn giết cô nhiều lần nhưng mà Bạch Tô không muốn làm cho mối quan hệ của Phó Vân Tiêu và cô ta trở nên quá căng thẳng.
“Đừng lo lắng, anh tự có cân nhắc.”
Nói xong, Phó Vân Tiêu đưa quả táo đã gọt vỏ cho Bạch Tô.
“Hơn nữa trong khoảng thời gian em hôn mê, anh đã liên hệ với bệnh viện ung thư ở thành phố S.
Nếu không có chuyện gì, sau này anh sẽ chuyển em đến bệnh viện đó.”
Phó Vân Tiêu nói với giọng điệu không cho bác bỏ, đây không phải là một cuộc thảo luận, mà giống một thông báo hơn.
“Được.”
Bạch Tô gật đầu, cũng không muốn từ chối.
Lý do tại sao cô rời Phó Vân Tiêu trước đó là vì cô lo lắng rằng tình trạng của cô đã xấu đi và công ty của Phó Vân Tiêu đang ở trong tình trạng đối đầu với Văn.
Bạch Tô không muốn trở thành một lực cản cho Phó Vân Tiêu.
Nhưng bây giờ, Phó Vân Tiêu đã biết tình hình cụ thể của cô, chuyện của công ty cũng đã kết thúc, nên Bạch Tô cảm thấy mình không còn gì phải lo lắng nữa, cho nên chỉ cần cô yên tâm điều trị bệnh là được.
Sau khi ăn sáng, Phó Vân Tiêu làm thủ tục chuyển viện cho Bạch Tô, sau đó, anh lái xe đưa Bạch Tô đến thẳng bệnh viện ung thư ở thành phố S.
Anh dự định sẽ dành toàn bộ sức lực trong khoảng thời gian này để điều trị cho Bạch Tô.
Vào buổi chiều, bệnh viện số 1 của thành phố A.
Đỗ Đỗ từ ngoài viện bước vào, trên xe đẩy mà anh ta mang theo có mấy chục chậu hoa.
Nhìn anh ta giống như một người bán hoa đang giao hoa cho người ta, hơn nữa nhìn số hoa mà anh ta mang theo giống như anh ta đã chuyển toàn bộ cửa hàng hoa đến.
Điều này khiến cho rất nhiều bệnh nhân phải quay lại nhìn anh ta khi trên đường đi.
Tuy nhiên, anh ta vừa đi vào sảnh của bệnh viện, định bước vào thì y tá ở sảnh đã ngăn anh ta lại.
“Xin chào, chúng tôi không cho phép bán hàng ở đây.”
Đỗ Đỗ nhìn xuống số phòng của Bạch Tô, đi vào trong thì bị y tá chặn lại, sau đó mới ngẩng đầu lên.
“Tôi không bán hàng, tôi đến thăm bệnh nhân.”
Đỗ Đỗ lịch sự giải thích, sau đó liền chuẩn bị đi tiếp.
Tuy nhiên, y tá vẫn ngăn anh ta lại, không cho anh ta vào.
“Xin lỗi, bệnh viện có quy định không cho phép bất kỳ ai đến bệnh viện bán bất cứ thứ gì.”
Y tá nghi ngờ nhìn Đỗ Đỗ, hiển nhiên là không tin anh ta.
“Tôi thực sự đến thăm bệnh nhân.”
Bởi vì thời gian ở bệnh viện quá lâu, Đỗ Đỗ hiểu rất rõ công việc của bọn họ, kiên nhẫn giải thích.
Dường như anh ta lo lắng sức thuyết phục chưa đủ, bèn nói thêm: “Tôi đang tìm cô Bạch ở phòng 402.”
“Xin lỗi anh, chỉ có một người đàn ông ở phòng 402 mà thôi, không phải là cô Bạch mà anh đang tìm.
Nếu anh thực sự muốn bán hoa, anh có thể bán chúng bên ngoài bệnh viện của chúng tôi.
Bên ngoài có rất nhiều người bán hàng và doanh số bán hàng rất tốt.”
Lúc đầu, cô y tá hơi nghi ngờ nhưng mà sau khi nghe Đỗ Đỗ giải thích, nbáo số phòng bệnh thì cô ấy đã xác định Đỗ Đỗ đến đây bán đồ rồi.
Bởi vì phòng 402 hiển thị trên phiếu đăng ký của cô ấy quả thật là như vậy, là một người đàn ông.
“Đàn ông?”
Nghe được câu trả lời này, Đỗ Đỗ sửng sốt.
“Vậy cô giúp tôi tìm xem Bạch Tô ở phòng bệnh nào.”
Đỗ Đỗ khẽ nhíu mày, kiểm tra lại số phòng mà Phó Vân Tiêu đã gửi cho anh ta lúc trước, anh ta càng khó hiểu hơn.
Cảm thấy vẻ mặt của Đỗ Đỗ có vẻ không phải là đang nói dối, cô y tá do dự một chút, đưa Đỗ Đỗ kiểm tra.
“Xin lỗi anh, không có người nào