“Không thể nào, may mắn như vậy?”
Đỗ Đỗ cười khổ, lắc đầu tự giễu.
Không còn cách nào khác, anh ta đành lấy di động ra định gọi cứu hộ.
Tuy nhiên, sau khi lấy điện thoại di động ra thì anh ta lại phát hiện điện thoại di động cũng không có tín hiệu.
Sau khi ước lượng đại khái quãng đường, anh ta dã lái đi xa khoảng chục km từ con đường hẻo lánh này và để ra khỏi khu này này thì anh ta phải đi bộ quãng đường dài.
Hiển nhiên, việc ra ngoài kêu cứu là không thực tế.
Cuối cùng, anh ta đặt hy vọng vào ngôi làng đơn sơ cách đó không xa, muốn thử vận may xem có dụng cụ nào dùng được không.
Đỗ Đỗ nhìn thoáng qua làng, sau đó chọn một căn nhà nhìn khá hơn một chút rồi bước tới.
Cánh cửa gỗ hé mở, trong nhà tối om, không thể nhìn thấy tình hình cụ thể bên trong.
“Có ai không?”
Đỗ Đỗ nghi ngờ gõ cửa.
Tiếng sắt va vào đá vọng ra từ trong phòng, như mài dao, nhưng không ai trả lời anh tA.
“Có ai ở đây không?”
Đỗ Đỗ tăng âm lượng lên và lại hét lên lần nữa.
Đợi một lúc, trong nhà vẫn tiếp tục có tiếng mài dao nhưng vẫn chưa thấy ai trả lời.
Đỗ Đỗ nhíu mày, anh ta nhẹ nhàng đẩy cửa ra đầy nghi hoặc, mới vừa vào nhà chưa đi hai bước thì cửa phòng liền nặng nề đóng lại, không biết vì sao then cài cửa lại đóng.
Trong phút chốc, Đỗ Đỗ trở nên cảnh giác, nhanh chóng quay lại mở cửa.
“Ầm ầm ầm.”
Đỗ Đỗ dùng tay mở cửa, nhưng mà cửa dường như bị khóa từ bên ngoài, đập mấy lần cũng không mở ra.
Anh ta đang tự hỏi vì sao thì tiếng mài dao trong nhà đột ngột dừng lại.
Có chút tạm dừng, sau đó lại truyền đến tiếng bước chân từ gian phòng trong cùng ra ngoài.
Bước chân có chút ồn ào, hiển nhiên có hơn một người đang đi qua.
Chân mày Đỗ Đỗ nhíu chặt hơn, ánh mắt nhìn về phía trong phòng càng thêm cảnh giác.
Ánh nến mờ ảo hiện ra trong tầm mắt Đỗ Đỗ, sau đó một người đàn ông cởi trần bước ra khỏi phòng với một con dao trên tay và một cây nến trên tay.
Cùng lúc đó, phía sau người đàn ông to lớn kia là mấy người đàn ông to cao khỏe mạnh, ăn mặc giống như những người dân làng mà anh ta đã nhìn thấy bên ngoài trước đó.
Mấy người có nước da ngăm đen, nhìn rất cường tráng.
Nhìn thấy Đỗ Đỗ, họ không có vẻ gì là ngạc nhiên, người đàn ông cầm dao phía trước chỉ liếc nhìn Đỗ Đỗ, sau đó quay lại và lẩm bẩm vài câu bằng tiếng địa phương mà Đỗ Đỗ không thể hiểu được và những người phía sau anh ta.
Đỗ Đỗ không biết họ đang nói về cái gì.
Nhưng mà sau khi người đàn ông nói xong thì những người đàn ông khác cũng gật đầu, trong mắt dần dần lộ ra vẻ dữ tợn mà nhìn Đỗ Đỗ.
“Xin chào, tôi bị hư xe và muốn mượn một số dụng cụ ở đây.”
Đỗ Đỗ tuy rằng cảnh giác, nhưng vẫn là cảm thấy được ở đây có thể là phong tục dân gian, cũng không nghĩ nhiều, rất lễ phép giải thích ý đồ của mình.
Nhưng mà người cầm dao hoàn toàn không trả lời anh ta, người này duỗi tay vẫy vẫy tay với đám người phía sau.
Khi anh vừa nói xong lời này thì những người đó chia ra rồi vây quanh Đỗ Đỗ ở giữa.
Tại thời điểm này, những người dân làng không mặc áo này đang ở xung quanh anh ta và cánh cửa phía sau bị khóa không rõ lý do.
Tuy rằng ngôn ngữ không rõ ràng, không biết vừa rồi bọn họ nói cái gì, nhưng nhìn tình trạng hiện tại của bọn họ, Đỗ Đỗ cũng đã hiểu được anh ta đã rơi vào hang cướp, gặp phải cướp ở thôn hẻo lánh này.
Hơn nữa, nhìn động tác thành thạo và sự phân công lao động của họ, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên.
“Rắc rối.”
Đỗ Đỗ không khỏi xoa xoa trán.
Vốn dĩ xe để ở nơi hoang vắng như vậy thật không may, đồng thời điện thoại di động cũng không có tín hiệu, muốn vào làng để mượn đồ nghề, nhưng mà lại vô tình gặp phải cướp.
Vận may của anh ta hôm nay quá lớn, thậm chí anh ta