Những người đó rõ ràng đều là phóng viên.
Bởi vì căn hộ mà Phó Vân Tiêu cho cô nằm trong một khu rất sa hoa thế nên công tác bảo vệ cũng rất tốt.
Thế nhưng vẫn không thể ngăn nổi những người ở dưới kia bởi vì bọn họ kéo đến rất đông.
Bạch Tô không khỏi nghi hoặc khi thấy một đội hình truyền thông hùng hậu như vậy.
“Có phải có người nổi tiếng nào ở trong khu nhà chúng ta chuẩn bị kết hôn không?”
Cho dù là kết hôn thì cũng không thể như thế này được, nếu như thế thì đã tổ chức ở khách sạn hay một hòn đảo nào đó rồi.
“Hay là một người nổi tiếng nào đó sống ở đây bị vợ lừa dối?”
Bạch Tô thật sự không ngờ tới.
Cũng may hôm nay là cuối tuần nên không cần phải đưa Bạch Tiểu Bạch tới trường mẫu giáo, cũng may cô vừa mới mất việc nên không cần phải ra khỏi nhà.
Thế nhưng Vương Tiểu Đồng vẫn lắc đầu phủ định câu trả lời của Bạch Tô.
“Chuyện đó thì là gì chứ?”
Từ trước tới nay Bạch Tô không hề có hứng thú với những chuyện trong giới giải trí.
Vì chuyện này mà Vương Tiểu Đồng vội vàng gọi cô ra đây đúng là lãng phí thời gian mà.
Cô bước vào phòng tắm xả nước vào cốc sau đó bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Vương Tiểu Đồng thấy Bạch Tô bình thản như vậy thì thấy rất khâm phục cô… Đến lúc nào rồi mà cô vẫn còn thản nhiên được như thế chứ.
“12 giờ đêm qua có một ngôi sao nổi tiếng tuyên bố là mình sắp có chuyện tốt, chuẩn bị được gả vào nhà giàu.”
“Mà người đàn ông này đã từng có một đời vợ, cũng đã huyên náo ồn ào một trận rồi.
Bây giờ mọi người đều đang đoán già đoán non.”
“Mà người nổi tiếng đó là tiểu tam đã tu thành chính quả đấy.
Chẳng trách lại có nhiều người tới phỏng vấn như vậy, đúng là tam quan lệch lạc mà.”
Bạch Tô không đáp lại, cô súc miệng sau đó nhổ ra, lại súc miệng tiếp.
“Người nổi tiếng đó tên là Mộ Vãn Vãn.”
Vương Tiểu Đồng bất lực nói tiếp cho Bạch Tô nghe.
Suýt nữa Bạch Tô đã nuốt số nước đang ở trong miệng!
Mẹ ơi!
Bạch Tô kích động phun số nước trong miệng ra sau đó lại lấy một cốc nước lớn để súc miệng xong mới kinh ngạc nhìn Vương Tiểu Đồng.
“Vì thế bọn họ tới đây là tìm tôi sao?!”
Vương Tiểu Đồng nhìn cô bằng một ánh mắt đồng cảm, thở dài nói một câu: “Cậu tự cầu phúc đi.”
Bạch Tô không rửa mặt nữa mà vội vàng chạy đến bên cửa sổ sau đó nhìn xuống dưới.
Vương Tiểu Đồng không cho cô nhìn tiếp nữa mà kéo tay cô đi tới trước cửa, kêu cô nhìn qua mắt mèo trên cửa.
Trên hàng lang toàn người là người.
Thậm chí còn có một số người đã bắt đầu ăn sáng rồi… giống như họ đã ở đây cả đêm qua vậy.
Bạch Tô hoảng hốt nhìn Vương Tiểu Đồng.
Vương Tiểu Đồng khoát khoát tay: “Cũng tốt, hôm nay tôi xin nghỉ phép, không phải ra ngoài.”
Lúc này Bạch Tô mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy chúng ta cứ ở trong này đi.”
Nói xong cô định thần lại rồi quay vào nhà tắm rửa mặt, sau khi xong xuôi rồi mới ra ngoài mở tủ lạnh ra.
Kết quả lại phát hiện ra ngoài đồ ăn dành cho Bạch Tiểu Bạch ra thì chỉ còn mỗi hai quả trứng gà, không thể đủ ăn được!
Vương Tiểu Đồng thấy cuối cùng Bạch Tô cũng hiểu được trọng điểm mà mình muốn nói ở đây là gì, cô ấy nhìn Bạch Tô bằng ánh mắt cầu cứu.
“Tôi đi làm bữa sáng cho Bạch Tiểu Bạch trước đã sau đó thử tìm lại xem có gì nấu được cho chúng ta ăn không.”
Bình thường không ăn bữa sáng cũng sẽ không cảm thấy đói như vậy, thế nhưng không biết tạo sao hôm nay sau khi mở tủ lạnh ra thấy không có gì ăn thì bụng lại cồn cào đến phát điên.
…
Mộ Vãn Vãn ở trong nhà vừa tập yoga vừa cầm điện thoại lướt weibo của mình.
Bên dưới toàn là những lời chúc phúc.
Hơn nữa báo vừa mới đăng tin thôi đã có rất nhiều công ty truyền thông gọi tới với mong muốn được phỏng vấn cảm xúc của cô ta và Phó Vân Tiêu, hỏi xem có phải tình cảm hiện giờ giữa bọn họ được tạo nên trên nền tảng là Bạch Tô hay không.
Thế nhưng cô ta cũng không quan tâm bọn họ ngồi đó đoán già đoán non cái gì, chỉ vui vẻ chờ đợi.
Quả nhiên trên weibo của cô ta xuất hiện một dòng thông báo.
Là của Phó Vân Tiêu, hắn cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ công bố giấy chứng nhận ly hôn có chữ ký của hắn và Bạch Tô.
Mộ Vãn