Giống như ước chừng của Bùi Vân Khinh, lúc Đường Mặc Trầmtỉnh đã là hai giờ sáng.Mắt mở to không còn đau đầu, sốt cao đã hạ giống như ăn no rồi ngủ một giấc, cả người đều thoải mái.Cảmgiác được cánh tay có người nắm, anh nghiêng mắt nhìn sang thì bên giường thấy Bùi Vân Khinh.trên tay truyền dịch đã rút, cô nghiêng người ngủ bên cạnh anh, trên người còn mặc bộ đồ ban ngày, bàn tay nắmlấy tay anh, tay kia dùng khăn lau mồhôi cho anh.đã tắt đèn, chỉ còn để ánh đèn ngủ nhỏ màu vàng vốn ánh đèn màu vàng đã mờ ảo chiếu lên gò má nhu hòa của cô cùng khuôn mặt tinh xảo của cô, câybút đã tháo ra, sợi tóc tùy ý tán loạn trên giường cùng sườn mặt cô, vốn dĩ khuôn mặt đã tinh xảo càng phát ra dịu dàng.Con nhóc kia thế nhưng đã chămsóc anh cả đêm.Đường Mặc Trầmnhíu mày, cẩn thận lấy cánh tay ra, muốn ômcô đemlên giường.anh vừa mới có động tác thì cánh tay liền ômchặt hơn, cả người theo cơ thể anh tiếp cận.Khi đó, con nhóc này cứ thấy ác mộng, ban đêmkhông dámngủ vì anh không quen thuộc, thà rằng cả người chui vào góc, ngủ đến hừng sángcũng không tìmanh giúp đỡ.Ngẫu nhiên anh phát hiện ra được, mỗi đêmvẫn luôn đến phòng cô ngồi bên giường thời điểmcô thấy ác mộng sẽ đưa tay ra.Khi đó, cô ômcánh tay anh mới bình yên ngủ đến sáng.….Nhớ lại kỉ niệmtrước kia, Đường Mặc Trầmlòng tràn đầy ôn nhu.nhẹ nhàng kéo chăn, cẩn thận đắp đến người cô, anh giơ bàn tay lên đemtóc rối trênmặt ra sau tai.Ngón tay lơ đãng chạmđược chỗ mền mại của tai, cảmgiác đầu ngón tay là da thịt mềmmại kia. anh kìmlòng không được nâng ngón cái, nhẹ nhàngvuốt trên mặt cô, tầmmắt dừng lại môi cô.Dưới ánh đèn, đôi môi nhỏ nhắn người con gái giống như chốn bồng lai,